Thứ Hai, 30 tháng 1, 2012

Viết Ngắn

http://laothayboigia.multiply.com/journal


Nhà văn Nam Cao tả Chí Phèo: “Bao giờ cũng thế, cứ rượu xong là hắn chửi. Bắt đầu chửi trời. Có hề gì? Trời có của riêng nhà nào? Rồi hắn chửi đời. Thế cũng chẳng sao: đời là tất cả nhưng chẳng là ai”

Đỗ Trung Thoại - Phó Chủ tịch UBND TP. Hải Phòng khẳng định việc ngôi nhà ông Đoàn Văn Vươn bị phá là do nhân dân bất bình với việc làm của ông Vươn. Thế cũng chẳng sao: nhân dân là tất cả nhưng chẳng là đứa nào.

Địt mẹ, ai dám bảo ăn nói như Chí Phèo thì đéo làm được quan to nào???
 ________________________
 
Điểm lại một số tình tiết trong tiểu thuyết Số đỏ của Vũ Trọng Phụng:

-        Khi vua Việt và vua Xiêm cùng tuần giá Bắc kỳ, sở cẩm Hà Nội bàn nhau cứ dân tình nào đi đón vua mà ngây mặt ra như tượng thì thôi, chứ những dân tình nào mà hô khẩu hiệu, thì dù phản đối hay ủng hộ cũng bắt giam cả lượt.

-         “… vì kinh tế khủng hoảng, ngân sách hao hụi, Đông Dương đại hội kinh tế và tài chính chuẩn y bản dự luật buộc sở cảnh sát phạt dân thành phố 4 vạn đồng.”

65 năm sau, thời CHXHCN Việt Nam, lực lượng công an bắt hàng chục người vào trại phục hồi nhân phẩm vì biểu tình ủng hộ dự luật của thủ tướng. Và mới đây lại có chỉ tiêu giao cho CSGT Hà Nội tăng phạt để đạt 500 tỉ.

Cụ Phụng ơi, con kính lạy cụ. Cụ viết cái truyện từ thời thực dân, mà sao… giống thế!
_______________________
Kim lãnh tụ chết. Dân mình gọi Kim là “thằng”.

Còn cái đảng của dân do dân vì dân trong lời chia buồn gọi Kim lãnh tụ là “đồng chí”.

Để dung hòa, có lẽ nên gọi Kim lãnh tụ là “thằng đồng chí”, để vừa có tính đảng, vừa có tính nhân dân.
 _________________________ 
Thằng bạn mình là quan chức trong một doanh nghiệp nhà nước, đương nhiên nó là đảng viên. Mình với nó nói chuyện, trong câu chuyện có nhắc đến đảng ta, nó nói:

- Tao ở trong hàng ngũ của chúng nó, tao biết…

- Mày ăn nói với đảng thế à? Bố tố cáo với chi bộ nhà mày.

- Mày tố đi, chính bố mày là bí thư chi bộ đây chứ ai!

- Thật?

- Tao mà đùa mày à!!!
____________________________
 
Hai mươi năm trước, mình 16 tuổi, đang học lớp 11 trường Chu Văn An. Trường đấy là trường điểm của Hà Nội.
Có một lần một đoàn thuộc trung tâm nghiên cứu tâm lý của sở giáo dục về trường, khảo sát cái gì gì về tâm lý lứa tuổi học sinh cấp ba . Họ cho mấy câu hỏi, học sinh trả lời ra giấy, rồi nộp. Thời điểm ấy hình thức này nó lạ. Lớp mình có những đứa viết rất dài, như bài văn.
Mình vốn là học sinh hư, lười. Nhiều thầy cô không ưa. (kể thêm là cuối học ký 1 năm ấy mình phải biến khỏi cái trường này, lang bạt thêm hai ba trường nữa mới kiếm được mảnh bằng cấp ba). Lúc nhận câu hỏi xong, mình nghĩ: viết thứ này chả có điểm, đoàn nghiên cứu ấy đến thu xong rồi đi, cũng chả biết ai là ai, thế là mình viết:

Câu hỏi 1: Nếu một bạn yêu em mà em không yêu bạn ấy, em sẽ làm gì?
Trả lời: Em sẽ lợi dụng bạn ấy.
Câu hỏi 2: Nếu em yêu một bạn mà bạn ấy không yêu em, em sẽ làm gì?
Trả lời: Em sẽ dùng vũ lực.
Câu hỏi 3: Nếu có hai bạn cùng yêu em, em sẽ làm gì?
Trả lời: Thế thì tốt quá đi rồi, chỉ sợ em không đủ sức.
Câu hỏi 4: Nếu em và một bạn cùng yêu một bạn thứ 3, em sẽ làm gì?
Trả lời: Thì em với bạn cùng cảnh sẽ bắt thăm. Còn nếu bạn ấy khỏe hơn, em sẽ nhường bạn ấy vào trước.

Rồi nộp.

Vài hôm sau cô giáo chủ nhiệm nói về cuộc trắc nghiệm, mình mới ngã ngửa là hóa trước khi nộp lại cho đoàn nghiên cứu của sở, cô có đọc. Cô khen các bạn trong lớp tham gia nhiệt tình, nhiều câu trả lời hay, công phu, súc tích, nội dung bài viết thể hiện nhân cách lành mạnh trong sáng. Tóm lại, cô rất tự hào.
Thế rồi quay về phía mình, cô nhìn xoáy và sắc, cô nói: “Nhưng cũng có một số kẻ ngay từ bây giờ đã thể hiện bản chất lưu manh, vô đạo đức, đểu cáng,..., là vết nhơ của bộ mặt nhà trường! – Cô nói tiếp, giọng càng gay gắt – Tôi khẳng định những kẻ ấy sau này ra đời sẽ trở thành người xấu, những con sâu làm rầu xã hội!”..

Vậy mà thế chó nào hai mươi năm sau, mình thành mẹ nó người hơi bị tốt!
***************************************

 
Tên của gã là Cao Như Đảng. Tên cúng cơm của gã là Cao Như Đảng. Trong lý lịch gã đề tên Cao Như Đảng. Tức là đích thị trên đời có thật một gã Cao Như Đảng.
Cao Như Đảng biệt tài làm thịt chó, thịt nhanh, nấu khéo, cả làng cả xóm biết tiếng. Ngay cả chó dại, chó chết ốm, chó bị trẹt xe…, gã mà đã nhúng tay pha thịt, ướp hấp, lúc dọn lên mâm vẫn ngon nhức.
Trong xóm nhà ai thịt chó cũng nhờ gã. Ủy ban xã khi nào tiếp khách hay liên hoan, cần thịt chó, lại gọi gã. Bản lĩnh ấy khiến gã với mấy vị trên Ủy ban thành thân tình. Dần dần người ta lấy luôn cái nghề của gã gắn vào tên, gọi gã là Đảng Chó. Gã nghe vậy cũng chẳng lấy gì làm phiền.
.
Một ngày, Cao Như Đảng mở quán thịt chó.
Hôm khai trương, gã mời cán bộ trong xã đến đánh chén. Rất vui. Nhưng đang dở bữa, thì bí thư xã phát hiện ra cái biển trước quán đề THỊT CHÓ ĐẢNG. Ông bí thư gọi Cao Như Đảng đến, quắc mắt: “Ông ghi thế này là chửi ai?”. Cao Như Đảng nói: “Thì dân vẫn gọi em là Đảng Chó, các bác trên xã cũng gọi em là Đảng Chó, thì giờ mở quán em làm biển thế cho tiện!”. Bí thư bảo: “Lời nói gió bay, nói mồm với nhau không có gì làm bằng, chứ ghi lên thế này thì mặt mũi đảng còn cái chó gì nữa?”. Gã đành “dạ dạ…”.
.
Cái biển sau, rút kinh nghiệm, Cao Như Đảng đề: ĐẢNG THỊT CHÓ.
Bí thư xã đến ăn, nhìn biển mới, gật gật gù gù bảo: “Sửa thế này được, để cái giống ấy sau chữ đảng, cho đỡ bị hiểu lầm!”.
Đang bữa, bí thư sực nghĩ, giật mình, mới quát: “Dỡ biển xuống ngay, khẩn trương, phản động, muốn đi tù à?”. Cao Như Đảng méo mặt hỏi: “Cả nhà nhà em toàn người ngoan và ngu, có biết gì mà phản động?”. Ông bí thư hạ giọng, thầm thì: “Nước mình là một đảng lãnh đạo, cấm có cái chuyện hai ba đảng, ông ghi thế này nhỡ ai hiểu là ông lập đảng đối lập, thì toi!”. Cao Như Đảng bảo: “Chả nhẽ thằng bán thịt chó và mấy thằng ăn thịt chó mà cũng bị thành đảng à?!”. Bí thư bảo: “Ai chả biết thế! Nhưng cái nước mình nó thế! Mà thôi, tốt nhất thời này cái gì đã đảng thì đừng chó, mà đã chó thì đừng đảng!”. Gã đành “dạ dạ…”.
.
Sau bữa đấy, Cao Như Đảng lại thay biển mới, còn đề mỗi THỊT CHÓ.
Nhưng lắm lúc gã tấm tức: đến cái giống chó còn đi không đổi họ, ngồi không đổi tên, lúc biến thành thịt vẫn gọi là chó, chẳng nhẽ chỉ do nước này có độc cái đảng mà thành mình phải kị húy, phải kiêng cả tên cha sinh mẹ đẻ đặt cho, thì hóa chẳng bằng chó!
*****************************************
 
 .

Không có nhận xét nào: