Thứ Ba, 31 tháng 1, 2012

Chuyện lạ : Quà -50.000 đồng

http://vietnamnet.vn/vn/giao-duc/dien-dan/58297/chuyen-la-ke-sau-tet--qua--50-000-dong.html

Năm nay, khác mọi năm, giáo viên một trường học nọ được nhận quà  tết 100.00 đồng.

"Công tác tại trường đã 5 năm, nhưng đây là  lần đầu tiên bọn em có quà tết. Đối với bọn em, dạy học ở miền núi xa xôi, có còn hơn không, dẫu là một đồng, vì chúng em ý thức được người ta đang quan tâm đến bọn em" - một cô giáo tâm sự.

Sáng 20/1/2012 (tức 27 tết), kế toán mời bọn em lên ký vào danh sách nhận tiền. Chúng em chỉ được ký thôi! Chẳng những thế, còn nạp thêm 50.000 đồng nữa! 100.000 đồng = - 50.000 đồng”.

- Sao kỳ lạ vậy? Sao 100= - 50 cơ chứ!?

- Có chi mô hè! Trường em có 3  giám hiệu, một hiệu trưởng và hai hiệu phó. Tay Chủ tịch Công đoàn thu 150.000 đồng/1GV để đi chúc tết  ban giám hiệu. Chúng em phải véo vào lương thêm 50.000 đồng nữa mới đủ. Thế là 100 = -50!”


  • Lê Văn V(Hà Tĩnh)

Thứ Hai, 30 tháng 1, 2012

Tâm lý phụ nữ

http://laothayboigia.multiply.com/journal?&page_start=20


Cách đây khoảng chục năm, mình lúc ấy tiệm cận tuổi ba mươi. Mình là con một, nên ông bà già cũng muốn mình lấy vợ. Nhưng chờ mãi, hai cụ cũng chẳng thấy mình đem cô nào về ra mắt.

Bà bác mình nói với ông bà già mình: “Thằng này có khi dát quá, nên không biết cưa gái!”. Ông bà già mình bảo: “Chả biết nữa!”

Thế rồi có lần bà bác đi hiệu sách, thấy ở đó có bày quyển Nghệ thuật làm quen với bạn gái, bà mới mua về tặng mình. Bà nói: “Chứ mà mày dát, là vì mày không biết cách nói chuyện, không có kinh nghiệm tán gái, đọc những quyển thế này người ta hướng dẫn cho, sau có gặp con gái cũng đỡ lắp bắp…”

Bác mình nhiệt thành thế thì đương nhiên mình cảm ơn. Nhận xong, mình cất trong đống sách lộn, cũng chẳng mở xem lần nào.
 
 
Thế rồi gần chục năm sau, mình cũng lấy vợ.

Một lần vợ mình lục lọi đống sách cũ, thấy cái quyển Nghệ thuật làm quen với bạn gái này. Vợ mình lật xem mấy trang, mặt tự nhiên thẩn thẩn. Thế rồi vợ mình nói:

-         Em mới đọc có mấy trang cái quyển này, tự nhiên đối chiếu lại mình, thấy mình nhẹ dạ quá!

-         Nhẹ dạ là sao?

-         Thì đây nhé, trong sách này người ta nói: “Khi tiếp cận một đối tượng nữ, nhất thiết lời ăn tiếng nói của bạn phải lịch sự, từ tốn, hòa nhã, và tuyệt đối không văng tục”. Thế mà ngày xưa từ một đứa cả đời chưa bao giờ nói bậy là em, đi với anh ba hôm, em bị nhiễm cái tật văng “đéo”!

-         Thế là tội của anh à?

-         Lại còn không nữa! Đây này, sách này họ lại còn viết: “Trước khi đi gặp bạn gái, có thể bạn nên đánh răng, hơi thở thơm tho sẽ tăng sự thiện cảm ở bạn gái” – đọc xong, vợ nói tiếp – Đi chơi cùng em, chả biết trước lúc đi anh có đánh răng không, nhưng có lần anh đợi em dưới nhà, em thấy anh băm bổ chạy ra xin thuốc lào mấy ông đang đánh cờ, rít sọc sọc, mồm hôi mù!

Vợ lại mở sách đọc:

-         “Về trang phục đương nhiên bạn phải chỉn chu, tốt nhất bạn nên bỏ áo trong quần, trang phục của bạn đứng đắn sẽ làm bạn gái sớm trao gửi sự tin tưởng”, trong khi anh đến gặp em, lúc nào cũng nghễu nghện cái quần đùi. Em hỏi tại sao đi với em anh toàn mặc quần đùi thế, thì anh bảo “để lúc nào tụt, nó nhanh!”

-         Rồi sao nữa?

-         Sách họ nói: “Để bày tỏ tình cảm với bạn gái, bạn có thể chọn hình thức viết thư, trong thư bạn nên lồng tình cảm của mình trong các biểu hiện thiên nhiên, như mây mưa gió lá trăng sao…, lời lẽ sẽ bay bổng hơn. Bạn cũng có thể trích một số đoạn của nhạc Trịnh Công Sơn trong lời thư...", đây này, họ viết mẫu đây này “Dù ở nơi xa xăm này anh vẫn từng đêm âm thầm ru: Ngủ đi em đôi môi lửa cháy / Ngủ đi em mi cong cỏ mượt…”. Đấy, sách hướng dẫn thế, trong khi hồi yêu anh, em đi công tác, về nhà nhận được mẩu giấy, mở ra, thấy ghi: “Đồ ngu, anh yêu em!”.

Mình nghe vợ kể một thôi, chả biết nói gì! Một lát, vợ nói tiếp:

-         Cái quyển này là quyển Nghệ thuật làm quen với bạn gái. Em mới đọc có ba trang, đã thấy ngày xưa mình hố quá. Chả được hưởng tí nghệ thuật làm quen nào vẫn đâm đầu lấy anh. Giờ mà đọc hết quyển này nữa, đối chiếu lại hồi ấy, khéo em đập đầu tự tử, vì uất!!!

.

Xóm Bụi

http://laothayboigia.multiply.com/journal

Có một dạo mình phải đi thuê xưởng vẽ, mình hay chọn mấy xóm bụi để thuê nhà, một phần giá tiền thuê ở đây rẻ, nhưng cái chính là cư dân xóm dễ tính, bạn bè đến nhà mình tụ bạ nhậu nhẹt đêm hôm cũng chẳng lo ai qua phê bình. Lục trí nhớ thời gian này có khối chuyện ngộ ngộ, thì ghi lại cho khỏi quên.
Vì  là tập hợp những chuyện chả đâu vào đâu, nên mình lấy tiêu đề là Chuyện vụn xóm bụi.


Trong cái xóm mà mình đến thuê xưởng vẽ có rất nhiều cave ở mấy hàng karaoke, matxa thư giãn gần đó cũng thuê nhà. Mình hay xưng hô với các em này là “bản mỗ”, rồi các em cũng quen mồm gọi luôn mình là “mỗ”, xưng “em”.
Thường thường cứ trước kì quốc hội hay UBND thành phố họp, hay vào dịp gì trọng đại thì công an lại đi “làm sạch” xóm. Buổi tối công an phường mang ô tô đến chốt đầu ngõ, công an vào kiểm tra tạm trú tạm vắng nhà trọ, rồi nhân đấy gom cave và dân nghiện hút, tống lên xe, đưa về phường.
Dân nghiện hút mà bị bắt về phường thì rất sợ, vì có khi bị chuyển đi trại luôn, chứ còn các em cave mà bị bắt lên đây thì  giam một tối, sáng hôm sau nếu có tiền nộp phạt, lại thả. Công an tất nhiên cũng bắt các em viết cam kết không hành nghề, nhưng có lẽ chỉ cho đủ lệ.
Chỗ mình thuê nằm ở một ngã ba trong xóm, hướng đó có con đường nhỏ dẫn ra hồ, trèo qua bức tường thấp là thoát ra vườn hoa, nên khi công an phường đi kiểm tra, dân chạy loạn lại chạy qua lối này. Mỗi lần như  thế các em kéo nhau đi thành bầy, cười nói ríu rít, như hội, chứ chả có vẻ gì lén lút hốt hoảng của kẻ đi trốn.
Có khi những em vừa chạy thoát buổi tối, đến sáng hôm sau lại hồn nhiên mang tiền lên phường nộp phạt cho những em bị bắt. Cũng có em tiếp viên karaoke trẻ, xinh, bị công an giữ thì gọi điện cho giai đến chuộc, lúc được thả về em ấy kể:
-          Tao gọi điện cho cả ba thằng, cho chắc. Mà thế nào cả ba thằng cùng đến đưa tiền. May mà chúng nó không đụng nhau. Tao thu của mỗi thằng bốn trăm, nộp cho phường hai trăm rưởi, lãi gần một triệu. Lão công an trực còn đùa tao: “Thu hoạch xong vụ này là phải cảm ơn bọn anh đấy nhé!”.
Cũng có những em không sẵn tiền, cũng không có người chuộc thì phải nhờ dịch vụ. Chả là trong xóm có vài kẻ nhân việc các em cave thỉnh thoảng bị gom mà mở dịch vụ chuộc người. Em nào chẳng may sa cơ, thì những kẻ ấy lên phường bỏ tiền ra chuộc, rồi khi về các em trả dần, như cho vay bát họ, mà lãi cao.
Mình chứng kiến có lần công an phường xuống xóm kiểm tra, một nhóm các em cave vừa đi làm về thì gặp đám đồng nghiệp từ trong xóm chạy ra, hét toáng:
-         Mấy con kia, biến, biến!... Trên thành phố chuẩn bị họp, nên phường lại đi gom, chúng mày về bây giờ là bị hót!
Các em này nghe thế thì tất tả quay ra, vừa đi vừa ầm ĩ chửi “địt mẹ phường”, “địt mẹ thành phố”. Một em trong tốp ấy, chắc là lính mới, vừa chạy theo các đàn chị, vừa hỏi:
-         Thế tại sao cứ thành phố họp thì công an lại xuống bắt bọn mình hở chị?
-         Thì nó bắt mình về để đi họp.
-         Bọn mình thì biết gì mà họp! Cái chị này chắc bốc phét!
-         Ơ, ai thèm bốc phét, mà không biết họp như mày thì người ta xếp vào phục vụ các bác đi họp.
-         Tức là lại phải hát cùng á?
Tiếng cười bốc lên re ré. Rồi một em nói:
-         Lạy mẹ! Nó trêu mẹ đấy! Mẹ đã đi làm phò rồi mà đầu còn ngu thế!


Cái em cave “lính mới” ấy sau này mình có đôi lần hỏi chuyện, biết nhà em ở Lâm Đồng. Mình ngồi quán nước, nghe em kể:
-         Mỗ à, dòng đời xô đẩy, nên em mới đi làm phò, chứ hồi nhỏ em học giỏi lắm, lại xinh và ngoan. Có lần ông Lý Thường Kiệt về thăm trường, em còn được trường phân công ra tặng hoa ông ấy!
-         Mày vừa nói mày tặng hoa ông nào? – mình hỏi.
-         Ông Lý Thường Kiệt í.
-         Mày mà tặng hoa ông Lý Thường Kiệt?
-         Ơ kìa, em nói điêu làm gì! Như mỗ mà không biết ông Lý Thường Kiệt á? Úi giời, thời bọn em ông ấy làm to lắm, to nhất nước mình…!
Mình phân vân một lúc, “à ờ” sực hiểu, nghĩ: bác Võ Văn Kiệt nghe kể chuyện này xong chắc cũng phải bật cười, rồi ngậm ngùi một chút…

.

Viết Ngắn

http://laothayboigia.multiply.com/journal


Nhà văn Nam Cao tả Chí Phèo: “Bao giờ cũng thế, cứ rượu xong là hắn chửi. Bắt đầu chửi trời. Có hề gì? Trời có của riêng nhà nào? Rồi hắn chửi đời. Thế cũng chẳng sao: đời là tất cả nhưng chẳng là ai”

Đỗ Trung Thoại - Phó Chủ tịch UBND TP. Hải Phòng khẳng định việc ngôi nhà ông Đoàn Văn Vươn bị phá là do nhân dân bất bình với việc làm của ông Vươn. Thế cũng chẳng sao: nhân dân là tất cả nhưng chẳng là đứa nào.

Địt mẹ, ai dám bảo ăn nói như Chí Phèo thì đéo làm được quan to nào???
 ________________________
 
Điểm lại một số tình tiết trong tiểu thuyết Số đỏ của Vũ Trọng Phụng:

-        Khi vua Việt và vua Xiêm cùng tuần giá Bắc kỳ, sở cẩm Hà Nội bàn nhau cứ dân tình nào đi đón vua mà ngây mặt ra như tượng thì thôi, chứ những dân tình nào mà hô khẩu hiệu, thì dù phản đối hay ủng hộ cũng bắt giam cả lượt.

-         “… vì kinh tế khủng hoảng, ngân sách hao hụi, Đông Dương đại hội kinh tế và tài chính chuẩn y bản dự luật buộc sở cảnh sát phạt dân thành phố 4 vạn đồng.”

65 năm sau, thời CHXHCN Việt Nam, lực lượng công an bắt hàng chục người vào trại phục hồi nhân phẩm vì biểu tình ủng hộ dự luật của thủ tướng. Và mới đây lại có chỉ tiêu giao cho CSGT Hà Nội tăng phạt để đạt 500 tỉ.

Cụ Phụng ơi, con kính lạy cụ. Cụ viết cái truyện từ thời thực dân, mà sao… giống thế!
_______________________
Kim lãnh tụ chết. Dân mình gọi Kim là “thằng”.

Còn cái đảng của dân do dân vì dân trong lời chia buồn gọi Kim lãnh tụ là “đồng chí”.

Để dung hòa, có lẽ nên gọi Kim lãnh tụ là “thằng đồng chí”, để vừa có tính đảng, vừa có tính nhân dân.
 _________________________ 
Thằng bạn mình là quan chức trong một doanh nghiệp nhà nước, đương nhiên nó là đảng viên. Mình với nó nói chuyện, trong câu chuyện có nhắc đến đảng ta, nó nói:

- Tao ở trong hàng ngũ của chúng nó, tao biết…

- Mày ăn nói với đảng thế à? Bố tố cáo với chi bộ nhà mày.

- Mày tố đi, chính bố mày là bí thư chi bộ đây chứ ai!

- Thật?

- Tao mà đùa mày à!!!
____________________________
 
Hai mươi năm trước, mình 16 tuổi, đang học lớp 11 trường Chu Văn An. Trường đấy là trường điểm của Hà Nội.
Có một lần một đoàn thuộc trung tâm nghiên cứu tâm lý của sở giáo dục về trường, khảo sát cái gì gì về tâm lý lứa tuổi học sinh cấp ba . Họ cho mấy câu hỏi, học sinh trả lời ra giấy, rồi nộp. Thời điểm ấy hình thức này nó lạ. Lớp mình có những đứa viết rất dài, như bài văn.
Mình vốn là học sinh hư, lười. Nhiều thầy cô không ưa. (kể thêm là cuối học ký 1 năm ấy mình phải biến khỏi cái trường này, lang bạt thêm hai ba trường nữa mới kiếm được mảnh bằng cấp ba). Lúc nhận câu hỏi xong, mình nghĩ: viết thứ này chả có điểm, đoàn nghiên cứu ấy đến thu xong rồi đi, cũng chả biết ai là ai, thế là mình viết:

Câu hỏi 1: Nếu một bạn yêu em mà em không yêu bạn ấy, em sẽ làm gì?
Trả lời: Em sẽ lợi dụng bạn ấy.
Câu hỏi 2: Nếu em yêu một bạn mà bạn ấy không yêu em, em sẽ làm gì?
Trả lời: Em sẽ dùng vũ lực.
Câu hỏi 3: Nếu có hai bạn cùng yêu em, em sẽ làm gì?
Trả lời: Thế thì tốt quá đi rồi, chỉ sợ em không đủ sức.
Câu hỏi 4: Nếu em và một bạn cùng yêu một bạn thứ 3, em sẽ làm gì?
Trả lời: Thì em với bạn cùng cảnh sẽ bắt thăm. Còn nếu bạn ấy khỏe hơn, em sẽ nhường bạn ấy vào trước.

Rồi nộp.

Vài hôm sau cô giáo chủ nhiệm nói về cuộc trắc nghiệm, mình mới ngã ngửa là hóa trước khi nộp lại cho đoàn nghiên cứu của sở, cô có đọc. Cô khen các bạn trong lớp tham gia nhiệt tình, nhiều câu trả lời hay, công phu, súc tích, nội dung bài viết thể hiện nhân cách lành mạnh trong sáng. Tóm lại, cô rất tự hào.
Thế rồi quay về phía mình, cô nhìn xoáy và sắc, cô nói: “Nhưng cũng có một số kẻ ngay từ bây giờ đã thể hiện bản chất lưu manh, vô đạo đức, đểu cáng,..., là vết nhơ của bộ mặt nhà trường! – Cô nói tiếp, giọng càng gay gắt – Tôi khẳng định những kẻ ấy sau này ra đời sẽ trở thành người xấu, những con sâu làm rầu xã hội!”..

Vậy mà thế chó nào hai mươi năm sau, mình thành mẹ nó người hơi bị tốt!
***************************************

 
Tên của gã là Cao Như Đảng. Tên cúng cơm của gã là Cao Như Đảng. Trong lý lịch gã đề tên Cao Như Đảng. Tức là đích thị trên đời có thật một gã Cao Như Đảng.
Cao Như Đảng biệt tài làm thịt chó, thịt nhanh, nấu khéo, cả làng cả xóm biết tiếng. Ngay cả chó dại, chó chết ốm, chó bị trẹt xe…, gã mà đã nhúng tay pha thịt, ướp hấp, lúc dọn lên mâm vẫn ngon nhức.
Trong xóm nhà ai thịt chó cũng nhờ gã. Ủy ban xã khi nào tiếp khách hay liên hoan, cần thịt chó, lại gọi gã. Bản lĩnh ấy khiến gã với mấy vị trên Ủy ban thành thân tình. Dần dần người ta lấy luôn cái nghề của gã gắn vào tên, gọi gã là Đảng Chó. Gã nghe vậy cũng chẳng lấy gì làm phiền.
.
Một ngày, Cao Như Đảng mở quán thịt chó.
Hôm khai trương, gã mời cán bộ trong xã đến đánh chén. Rất vui. Nhưng đang dở bữa, thì bí thư xã phát hiện ra cái biển trước quán đề THỊT CHÓ ĐẢNG. Ông bí thư gọi Cao Như Đảng đến, quắc mắt: “Ông ghi thế này là chửi ai?”. Cao Như Đảng nói: “Thì dân vẫn gọi em là Đảng Chó, các bác trên xã cũng gọi em là Đảng Chó, thì giờ mở quán em làm biển thế cho tiện!”. Bí thư bảo: “Lời nói gió bay, nói mồm với nhau không có gì làm bằng, chứ ghi lên thế này thì mặt mũi đảng còn cái chó gì nữa?”. Gã đành “dạ dạ…”.
.
Cái biển sau, rút kinh nghiệm, Cao Như Đảng đề: ĐẢNG THỊT CHÓ.
Bí thư xã đến ăn, nhìn biển mới, gật gật gù gù bảo: “Sửa thế này được, để cái giống ấy sau chữ đảng, cho đỡ bị hiểu lầm!”.
Đang bữa, bí thư sực nghĩ, giật mình, mới quát: “Dỡ biển xuống ngay, khẩn trương, phản động, muốn đi tù à?”. Cao Như Đảng méo mặt hỏi: “Cả nhà nhà em toàn người ngoan và ngu, có biết gì mà phản động?”. Ông bí thư hạ giọng, thầm thì: “Nước mình là một đảng lãnh đạo, cấm có cái chuyện hai ba đảng, ông ghi thế này nhỡ ai hiểu là ông lập đảng đối lập, thì toi!”. Cao Như Đảng bảo: “Chả nhẽ thằng bán thịt chó và mấy thằng ăn thịt chó mà cũng bị thành đảng à?!”. Bí thư bảo: “Ai chả biết thế! Nhưng cái nước mình nó thế! Mà thôi, tốt nhất thời này cái gì đã đảng thì đừng chó, mà đã chó thì đừng đảng!”. Gã đành “dạ dạ…”.
.
Sau bữa đấy, Cao Như Đảng lại thay biển mới, còn đề mỗi THỊT CHÓ.
Nhưng lắm lúc gã tấm tức: đến cái giống chó còn đi không đổi họ, ngồi không đổi tên, lúc biến thành thịt vẫn gọi là chó, chẳng nhẽ chỉ do nước này có độc cái đảng mà thành mình phải kị húy, phải kiêng cả tên cha sinh mẹ đẻ đặt cho, thì hóa chẳng bằng chó!
*****************************************
 
 .

Học thuyết dạy vợ

http://laothayboigia.multiply.com/journal


Mình mở phần tin nhắn lưu trữ trong điện thoại, thì gặp một tin nhắn do chính mình soạn và lưu lại trong đó từ hồii xưa, có nội dung:

“Em biet em rat co loi voi chi. Em khong dam doi hoi nhieu, em chi xin chi cho em la mot phan nho cua anh X… la em man nguyen roi. Con vi tri cua chi thi khong bao gio em dam tranh danh. Cung phan dan ba voi nhau, xin chi tha thu!”. (X… là một cái tên cụ thể)

Chắc hẳn nhiều người sẽ thắc mắc tại sao mình lại đặt mình là nhân vật nữ khi soạn tin nhắn? Đầu đuôi câu chuyện thế này:
 

Chả là dạo mình sắp cưới vợ, có hai thằng bạn tới nhà mình lôi mình đi nhậu, ăn lẩu đêm, lí do là để chia tay đời trai. Hai thằng này vốn đã lấy vợ cách đây bẩy tám năm, bình thường mình với chúng nó xưng hô với nhau tao tao mày mày. Nhưng hôm ấy chúng nó xưng “anh”, gọi mình là “cu”. Thái độ cực kì trưởng thượng! Ngồi quán lẩu vỉa hè, hai thằng này mồm vốn sủa nhanh như súng máy, giờ cùng chĩa vào mình nã:

-         Hôm nay bọn anh gọi cu ra đây biết để làm gì không? Là để trang bị cho cu ít học trình, để lấy vợ rồi còn biết đường mà ứng phó với vợ!

-         Cu đừng tưởng cu vẽ được mấy cái tranh đã là biết làm nghệ thuật. Nghệ thuật của mọi nghệ thuật phải là nghệ thuật điều trị vợ.

-         …

-         Cu đừng cãi! Việc mà cu nên làm bây giờ là hứng lời bọn anh, rồi chép vào sổ, rồi vắt tay lên trán mà nghiền ngẫm!

-         Riêng về dạy vợ thì kinh nghiệm bọn anh đây ngót nghét mười năm. Kiến văn nhiều như lông...

-         Không những thế mỗi thằng bọn anh còn sáng lập một pho bí kíp…

-         Như cu, chịu khó chăm chỉ học bọn anh, thì may ra ngoài ba năm cũng có chút bản lĩnh.

-         Còn không, thì mạt đời đầu chồng mông vợ, biết chưa!

-         …!

Chúng nó xổm chân trên ghế, hất chai rượu cho mình, bảo:

-         Rót!

Mình mồm mép vốn chẳng kém, nhưng lần này gặp phải hai thằng cùng lắm mồm hợp công, đâm cãi cũng khó lại! Được thể, chúng nó càng lấn.

Từ đầu buổi tới cuối buổi, câu chuyện trong bàn lẩu xoay quanh phương pháp dạy vợ. Về vấn đề này cả hai thằng đều khoe, mỗi thằng chúng nó chế tạo hẳn một học thuyết dựa trên nền tảng triết học thâm hậu: cương và nhu, khi đưa vào thực tiễn không chỉ dạy thành công một vợ mà dẫu có cả bầy vợ vẫn áp dụng tốt.  Nói kĩ về hai học thuyết này thì chả nên, vì nó vừa dài, vừa lắm chi tiết lù mù hoang đường, tổ phí thời gian! Nhưng vắn tắt nội dung có thể hiểu là:

Cái thằng sáng tạo học thuyết Cương nói: trong các giống nòi sinh ra trên toàn vũ trụ thì không có giống nào quái đản, thâm độc và bất trị như giống vợ. Học thuyết cương không phải là dạy đàn ông cách quái đản, thâm độc hơn vợ, mà là chỉ ra cách điểm trúng chỗ hiểm của vợ. Mà yếu huyệt của đàn bà là cực kì mê tín dị đoan, nên đàn ông phải làm sao biến mình thành vị như thần. Được thế thì chỉ cần ra uy, không cần lời, mà vợ vẫn tự giác vào khuôn khổ.

Thằng sáng tạo học thuyết Nhu thì nói vợ đương nhiên là địch, mà "Đối với địch phải cương quyết khôn khéo". Nhưng mặt khác vợ cũng như trẻ con, nên phương pháp giáo dục lại phải có lúc mềm mỏng, tức là bên cạnh cho ăn roi, lại phải vừa thưởng kẹo. Võ công đạt tới thượng thừa thì chồng không khác gì nghệ sỹ dạy thú trong rạp xiếc, tươi cười đấy mà vợ vẫn răm rắp theo hiệu lệnh, nên phương pháp này nhân văn hơn phương pháp làm thần!

Học thuyết gia cương đang vỗ đùi đen đét tán thưởng học thuyết gia nhu, nhưng đến cái câu so sánh này, học thuyết gia cương bặm mặt. Hai thằng nổ trận cãi vã. Những câu đại để như “cứt”, “đồ con bò”, “thằng ngu lâu”… văng tung tóe trên bàn lẩu.

Hai học thuyết gia càng cãi hăng, mình nghe, càng thấy cương nhu lộn tùng phèo, rối rắm, bí dị. Chợt thấy hai chiếc điện thoại của hai thằng vứt lăn lóc trên bàn, mình tiện tay cầm chiếc của học thuyết gia cương lên ngó nghiêng. Lúc mở danh bạ bấm vần “V”, thấy hiện lên trong máy chữ “Vo kinh yeu”. Mình bèn cầm nốt chiếc điện thoại của học thuyết gia nhu, mở ra, thấy danh bạ ghi “Vo la tat ca”.

Ai đọc đến đây, xin nhớ lại cho cái tin nhắn được nói đến ở đầu câu chuyện. Mình soạn tin nhắn ấy nhân khi hai thằng kia đang say máu đấu khẩu. Số của “Vo kinh yeu” và “Vo la tat ca” đã được copy, lưu trong điện thoại mình. Tin nhắn soạn xong, mình liền gửi cho “Vo kinh yeu” và “Vo la tat ca”.

Năm phút…, bảy phút…! Thế rồi đột nhiên điện thoại mình reo, “Vo la tat ca” đang gọi. Mình bước khỏi bàn, tới chỗ một em gái phục vụ quán, chìa điện thoại cho em này, mình nói:

-         Em nói “alo” hộ anh vào đây nhé!

Em phục vụ quán nhìn mình tuy hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không thắc mắc gì. Em “alo” xong, mình ghé điện thoại lên tai, nghe đầu dây bên kia lặng vài giây, rồi giọng của "Vo la tat ca":

-         Cô là ai?

Mình tắt điện thoại, tắt luôn nguồn.

Thành thật, mình không chủ ý chơi ác. Vì số điện thoại của mình trong máy hai thằng kia sờ sờ ra đấy, vợ chúng nó có nghi ngờ, có ba máu sáu cơn thì cũng chỉ một lúc, chứ tra danh bạ máy chồng là sẽ biết mình đùa.

Từ lúc đó tới tận cuối buổi, điện thoại của hai học thuyết gia vẫn im lìm. Khi chia tay, mình vái mỗi thằng một cái:

-         Được nghe hai quí mày điểm chỉ, đầu óc tao trước u mê, giờ sáng rỡ ràng như được lắp đèn!

Hai học thuyết gia này làm một cử chỉ phẩy tay, bảo:

-         Cu thế là có hiểu biết, như số cu cũng là may lắm, nên hôm nay mới được ngồi nghe bọn anh đạo đàm!

-         Mà cu đừng có nghĩ bọn anh cãi nhau, phải hiểu là bọn anh tranh luận! Chân lý được tìm thấy qua tranh luận mới là chân lý xịn, hiểu chưa!

-         Dạy vợ theo trường phái nào là tùy cu, nhưng được bọn anh truyền thụ cho một buổi thế này là bằng đọc hàng trăm cuốn bí kíp! Sau này có bị vợ bắt nạt gì, thì cứ tìm bọn anh, bọn anh sẽ chỉ giáo!

Rồi thằng nào về nhà thằng nấy. Khi đó khoảng mười giờ đêm.

 

Đoạn kết

Một giờ sáng, mình đang ngủ, thì điện thoại rung. Học thuyết gia nhu – chồng của “Vo la tat ca” gọi. Mình bấm nghe, nhưng không trả lời. Đầu dây bên kia, tiếng thằng chồng đang năn nỉ:

-         Đây, số thằng Nguyên (tên mình) chứ thằng nào! Em nghe đi!

-         Vừa nãy rõ ràng tôi nghe giọng nữ “alo”!

-         Em cứ gọi lại mà xem, số thằng Nguyên, anh thề!

-         Anh Nguyên à? Có phải anh Nguyên không? Ai đấy? Có thấy ai trả lời đâu?!

-         Ông Nguyên ơi, ông trả lời vợ tôi phát đi!, ông Nguyên ơi – giọng thằng này trở nên bi thảm –  Tôi lạy ông! Ông chơi kiểu này chết tôi. Tôi bị đứng ngoài đường hai tiếng rồi đấy!

Số phận của học thuyết gia cương - tức chồng của “Vo kinh yeu” thê thảm hơn, điều này sau mình mới biết. Chả là thằng ấy về nhà, vợ nó lôi cái tin nhắn ra tra hỏi. Thằng chồng cũng hiểu ngay có thằng nào đùa, mới cắt số từ máy vợ để nhắn sang máy mình, để so. Nhưng thằng này hoặc ngu tiếng Anh, hoặc rượu biêng biêng,... thành bấm nhầm, xóa cả tin nhắn. “Vo kinh yeu” cho là chồng có vấn đề ám muội, nên cố tình phi tang số, tiện cái chảo, thị nhằm trán chồng phang một chưởng…

Sau vụ ấy đương nhiên mình bị hai thằng này mạt sát xỉ vả cả tháng. Nhưng cái tin nhắn của mình thì không mất. Chuyện loang, nên nhiều thằng bạn mình truyền cho nhau tin nhắn ấy, thỉnh thoảng lại thấy hiện lên trong điện thoại vợ một thằng nào đó. Cũng may, là không có tai nạn đáng tiếc, nhưng để đề phòng, nhiều thằng sửa hẳn tên vợ trong danh bạ.

Mình cưới vợ xong, vài lần điện thoại vợ mình cũng nhận được tin nhắn ấy từ số lạ. Có lẽ cái tin đã chạy lòng vòng nhiều nơi lắm rồi, mà chạy lòng vòng quá, thì rồi người ta cũng chẳng còn nhớ ai là bố đẻ của nó!

.

Thằng thuế nói đéo gì chả đúng!

http://laothayboigia.multiply.com/journal/item/204

Có thằng bạn học Mỹ thuật công nghiệp cùng mình, giờ chuyển sang đi buôn ở Lạng Sơn. Nó mời gã trưởng phòng ở cục thuế của một tỉnh mà công ty nó hay vận chuyển hàng qua đi nhậu.

Trong cuộc nhậu, gã trưởng phòng này kể ở tỉnh lão có đền thờ ông Lý Thường Kiệt ba lần đánh quân Nguyên, ai đi buôn thì nên về đấy thắp hương. Thằng bạn mình nói:
-          Trần Quốc Tuấn mới đánh quân Nguyên chứ!

Gã trưởng phòng cục thuế nói:
-          Mày nhầm rồi! Là Lý Thường Kiệt. Lịch sử mày hiểu thế đéo nào bằng anh!

Thằng bạn mình có tí rượu vào, mặt sưng lên, vẻ muốn cãi lắm. Mình mới góp mồm:
-          Anh nói đúng rồi, Lý Thường Kiệt sai Tư Mã Ý đánh Thoát Hoan, Thoát Hoan còn phải chui vào ống đồng chạy.

Gã trưởng phòng cục thuế nhìn thằng bạn mình, đắc thắng:
-          Đấy, thấy chưa, mày hiểu thế đéo nào bằng anh về sử!


Lúc đi đái, thằng bạn mình nói với mình:
-          May mày chen vào, chứ tao cãi, mà nhỡ thằng ấy thù vặt thì có ngày mình ôm mồm vì ông Lý Thường Kiệt!!! Cái loại mình đi buôn, thằng thuế nói đéo gì chả đúng!

Bói . . . mông

http://laothayboigia.multiply.com/journal/item/122

.
Thằng đấy học Mỹ thuật công nghiệp cùng y, là dân Hải Phòng. Em với nó là chị em họ. Tuổi em chừng đôi mươi, hiền xinh như Tấm. Còn y năm đó hai mấy nhỉ? Hình như hơn em đôi tuổi.
Dạo đó, y từ Hà Nội xuống nhà thằng bạn chơi, thì gặp em. Em ngọng âm “lờ” thành “nờ”, nhưng lời từ em nghe yêu yêu lạ. Lúc em đi ngang qua y, mùi con gái thơm thơm, nao cả lòng. Thằng bạn y nhìn y, chửi:
- Cái thứ mày đánh hơi như chó.
Rồi bất ngờ nó thụi y, nó tiếp:
- Hàng nhà tao là rau sạch. Cấm mày đến đây diễn cái trò vừa nhả sâu vừa phun thuốc!
.
Ngày hôm sau là ngày nhà thằng bạn y làm giỗ, mẹ nó có việc bận, phải đi vắng, nên gọi em sang làm giúp đồ ăn từ hôm trước. Lúc ấy xâm xẩm chiều, thằng bạn sau mấy chén rượu với y nằm ngủ kho kho trên nhà, chỉ có em ngồi một mình băm nhân nem dưới bếp.
Em quấn nem, y mò đến ngồi, bóc tỏi. Em bảo:
- Tỏi anh bóc kìa, nát bét. Tay họa sỹ mà chả khéo gì cả!
Y vốn vụng, y biết. Mà tại em, ai bảo cái má cứ hồng phinh phính, cái môi mím vẫn như thoảng búp cười. Y nói:
- Những người nào bóc tỏi khéo là vì lắm hoa tay.
Y nhìn em vun nhân nem trong lớp bánh đa, cuộn từng chiếc lẳn đều tăm tắp, y tiếp:
- Còn ai mà quấn được nem thì hoa tay phải nhiều chi chi chít chít.
- Thế mà tay em chả có hoa.
- Chả tin!
- Thật đấy! Đây lày…
Y cầm tay em, xoay lật mấy ngón mũm mĩm hồng au như môi thỏ:
- Em không cần hoa tay, vì hoa mọc trên má. Mà một hoa má bằng mười hoa tay.
Em nhoẻn miệng. Chả hiểu làm sao y lại muốn có đôi viên bi sứ, để lắp cho vừa cái lúm đồng tiền xinh xinh.
Y day lòng tay em, nơi khoảng lồi dưới ngón cái, y bảo:
- Cái gò tay chỗ này này đầy đặn là sau số nhất định giầu.
- Thật á?
- Chứ còn nghi à!
- Thế thì sướng anh nhỉ?
- Cũng chả sướng!
- Tại sao cơ?
- Vì mấy đường chỉ tay ở đây lại vụn! Thì đành rằng giầu, nhưng tình duyên lận đận truân chuyên!...
Mắt em như nai, ưu tư, phân vân.
Xoay xoay lật lật tay em, y tiếp:
- Nếu em muốn tình thôi lận đận, thì phải lấy chồng xa…
- Xa nà đâu ạ?
- Xa là xa!.. Là không phải ở Hải Phòng.
- Thế á?
- Nhưng nếu nói lấy chồng gần, thì cũng gần lắm…
Em nghĩ có vẻ lung, rồi em năn nỉ:
- Anh nói rõ rõ tí đi.
Y hắng giọng, một lúc, y đáp:
- Xa… là… vì em lấy chồng Hà Nội - rồi bâng quơ - Nhưng mà rất gần, là vì sờ sờ ngay trước mắt đấy thôi.
Một chút ngác ngơ, em chợt ngộ. Đôi hoa má he hé nở trên làn da phơn phớt.
- Anh lày! Quá đáng!... Toàn trêu!...
Y mân mê bàn tay hồng au dính tí vụn nhân nem. Em không rụt về.
- Anh bói tiếp đi. Nhưng phải là bói thật nhé… cơ mà anh có biết bói thật không đã?
- Ơ kìa! Hỏi hay nhỉ… Thế nào là vờ với thật?... Này nhé, cái cằm chẻ, là số được chồng yêu… Mà sơn căn cao, ấn đường nở là quí… lưỡng quyền địa cước không nhô, là ích tử vượng phu… Cổ em ba ngấn, đây này, chỗ này này… là đẻ ba con… hai ngấn sâu sâu là con giai, mà ngấn nông nông là con gái, còn cái nốt ruồi… đây này – y đặt tay vào chấm đen nơi khoảng mịn dưới ngấn cổ…
Em, mắt ngời, câu “thật á” điểm sau mỗi lời y phán. Y sờ vành tai em, mân mê, rồi bấm nhẹ thùy châu:
- Ồ, mà em có đại nhĩ pín.
- Đại nhĩ pín?
- Ừ
- Nà gì ạ?
- À, đó là thuật ngữ chuyên ngành, “đại” là to, “nhĩ” là tai, “pín” là như… như… ngẩu pín ý, tức dái tai to… hiểu chưa? Nói "đại nhĩ pín" là cho nhã, mà thế là thọ lắm phúc lắm… là là…

Điện chợt mất, căn bếp trơ nên tối kịt.

Vài giây im lặng.

Thế rồi y cảm thấy thân thể em sát kề, hơi thở em sát kề. Y ôm em, tay y lần tìm... Đâu đó trong bóng tối,  em “ơ kìa, ơ kìa” , giọng có phần thảng thốt.
Bất chợt y thấy hơi lạ, vì hình như cằm em gai gai râu.
.
Thằng bạn y từ lúc nãy xuống bếp, nó đứng bên cửa nghe y bói, đến đoạn gay cấn nó tắt điện…  rồi mò vào ôm y.
Em vừa xòe bật lửa  sáng, tay y đang trong quần thằng bạn, ngay lập tức nó ông ổng kêu như bị hiếp:
- Anh ơi em con nhà lành, anh đừng… đừng như thế…, đừng sờ mông em!

.

Thứ Năm, 26 tháng 1, 2012

LUẬT của TIÊN LÃNG

http://quechoa.info/2012/01/22/lu%E1%BA%ADt-tien-lang/



Ở huyện Tiên lãng và thành phố Hải phòng, các ông chủ tịch huyện, phó chủ tịch thành phố, chánh phó văn phòng huyện, văn phòng thành phố đều công khai nói rằng “Việc giao đất là do hai bên thoả thuận”, “Thời gian dài ngắn bao nhiêu cũng là do hai bên thoả thuận, miễn không quá 20 năm là được!”
 
Nghĩa là ở Tiên lãng và thành phố Hải phòng có luật đất đai riêng, rất khác với luật đất đai của nước cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt nam. Cụ thể là giao đất 10 năm, 14 năm, hay vài ba, dăm bảy năm đều được tất! Do đó, theo luật Tiên lãng, 10 năm, 14 năm, hay vài ba năm đều thu hồi được tất! Trên thực tế lâu nay, quan chức Tiên lãng Hải phòng quan niệm như vậy và làm như vậy (có thể không chỉ đất đai , các lĩnh vực khác họ cũng quan niệm như vậy và hành động như vậy chăng?). Tóm lại là luật đất đai của Tiên lãng chỉ bị luật đất đai của nước CHXHCNVN khống chế có mỗi một điểm, đó là con số 20, còn nữa thì tha hồ mà cao su co giãn!

Lại nữa, ở Hải phòng, theo như ông phó chủ tịch thành phố nói thì  nếu có đám đông bức xúc đến đập phá nhà dân, chính quyền không can thiệp, công an không truy tìm thủ phạm và toà án cũng không xết xử! Tự do quá nhỉ!

Vậy thì luật thành phố này cũng rất khác với luật nước CHXHCNVN!
Tôi phải gọi là nước Tiên lãng hay là nước Hải phòng đây? Nghe nói ở Mỹ luật của mỗi bang mỗi khác, vậy thì nên gọi là bang Tiên lãng, bang Hải phòng thì đúng hơn!

Nguyên thứ trưởng Đặng hùng Võ nói rằng, đó là họ nói lăng nhăng! Tôi chưa đồng ý với thứ trưởng vì đây không phải là chuyện nói lăng nhăng mà vấn đề hệ trọng hơn rất nhiều! Thưa thứ trưởng, đây là vấn đề mỗi làng, mỗi xã, mỗi huyện, mỗi tỉnh đều thực thi luật nước bằng cái luật riêng của chính địa phương mình! Bao nhiêu đơn từ, kiện sự gửi đến cấp này, cấp khác cũng có nguyên nhân từ đây mà ra cả. Vấn đề người cầm quyền tự ý xuyên tạc và thay đổi luật pháp đã và đang gây ra sự bất ổn và lộn xộn rất nghiêm trọng trong đơi sống xã hội ta hiện nay. Tôi chắc rằng thứ trưởng cũng có hàng ngàn ví dụ để chứng minh điều tôi nói đó! Ông chủ tịch huyện Tiên lãng, ông phó chủ tịch thành phố Hải phòng chỉ là những ví dụ do anh Đoàn văn Vươn lật bài ra đó mà thôi!

Tôi kể thứ trưởng nghe. Nhà tôi có một bờ tre dài dặc và cao ngút, cả làng không ai có bờ tre nào hùng vĩ như vậy. (Do anh em tôi đi xa, ở nhà chỉ có mình mẹ tôi nên tre mọc tự do mà!) Một hôm ông xóm trưởng vả ông bí thư chi bộ đứng ngắm bờ tre, khen bờ tre có đến hàng nghìn cây cao, to và thẳng tắp. Nửa tháng sau đã có quyết định của xóm là mở con đường mới chạy dọc chính giữa bờ tre! Mẹ tôi chẳng dám ý kiến gì, chỉ thấy cả làng kéo đến chặt trụi bờ tre và ném vào đầy cả một vườn nhà.  Mẹ tôi làm củi nấu cơm đến 2 năm mà vẫn không hết! Tuy nhiên hai năm sau cũng chẳng thấy xóm xã làm đường ! Nay thì bờ tre vẫn mọc lại như cũ, có phần nguy nga hơn trước! Luật xóm tôi cũng rất khác với luật nước, có những đặc thù y chang như Hải phòng Tiên lãng :Quan chức thích thế nào thì  họ ngầm hiểu  luật pháp là như  vậy! Ai chịu đựng được thì mọi sự cứ thế trôi đi. Ai không chịu nổi thì đâm đơn kiện sự, bức xúc quá thì hành động theo kiểu Chị Dậu, kiểu Đoàn vănVươn. 

Thứ trưởng thử áng chừng xem, nước ta có khoảng mấy triệu Đoàn văn Vươn lặng im không tiếng súng?

Tôi cũng được nhà nước giao đất 10 ha . Tôi chia cho nhà văn Đặng văn Ký một nửa. Thế là mỗi người sở hữu 5 ha. Đất giao 50 năm, bìa xanh. Một miếng đất rạch đôi, hai nửa hoàn toàn như nhau. Nhưng đến nay thì một anh cầm bìa xanh và một anh cầm bìa đỏ! Luật nước và luật của các quan vẫn có sự khác nhau đấy  thứ trưởng  à! Điều này chắc là thứ trưởng biết rõ hơn ai hết!

Cuối cùng thì tôi muốn nói rằng chuyện Tiên lãng không phải chỉ là chuyện mồm mép lăng nhăng  mà là chuyện Đảng, Chính phủ phải làm sao để “Luật Tiên lãng”, cũng như luật các địa phương khác phải là luật pháp của nước CHXHCNVN. Và hơn nữa, phải làm sao cho“Luật quan”và “Luật dân” phải cùng một luật chứ cái kiểu  “vận dụng”để nện búa tạ vào dân mà chỉ quất roi mây phủi bụi vào quan , e rằng không ổn lắm! Phải vậy không kính thưa thứ trưởng? 
Anh Đoàn văn Vươn chống lại luật Tiên lãng chứ không phải chống lại luật nước đâu bởi vì nếu theo luật nước, đất của anh được giao năm 1997 thì phải đến năm 2017 mới hết hạn giao đất cơ! Lúc đó mới nói đến chuyện thu hồi, mà cũng phải thu hồi theo các điều khoản ghi trong luật nước. Rõ ràng là anh Vươn có quyền không nghe theo luật Tiên lãng vì anh là công dân nước CHXHCNVN. Còn ai làm ra luật Tiên lãng thì luật nước có trách nhiệm soi xé tvà xử lý vấn đề đó cho cụ thể…

Vinh 28 tết 2012
 T. Q
Tác giả gửi cho QC
(Bài vở gửi đăng QC là chủ kiến riêng của tác giả, không hẳn là chủ kiến của QC)


 preone
Sau phút dựa cột, anh Vươn lật khật gõ cửa Âm phủ
Diêm vương quát hỏi : Mày là thằng nào mà gõ cửa tao
Vươn nói : Tao bắn vào công an và bộ đội nên vừa bị đòm xong
Diêm vương : Ối, đại ca, chỗ này không phải của đại ca, mời đại ca lên Thiên đường ạ!
 _____________________________
vuadinh
Năm trước làng mình cũng bị mất đất cho dự án biệt thự nghỉ dưỡng cho bò, cả làng cũng sôi sục rồi cũng mất hết chẳng được gì. Mấy bác ngang nhất thì bị bắt đi rồi chẳng biết bao giờ về mà chẳng có xét xuer gì cả cũng chẳng biết bị giam ở đâu, nhà đang bàn lấy ngày các ông ấy bị bắt đi làm ngày giỗ. Làng bên cạnh làng em thì chẳng bị mất tẹo đất nào vì họ là làng công giáo có cha xứ bảo vệ. Bây giờ dân làng em khôn rồi, bỏ hết hội đoàn cả làng theo chúa Jesus ngày chủ nhật đi lễ vui ra phết, mấy cụ cựu chiến binh còn đang bàn hiến một phần đất để làm nhà thờ làng.
 ________________________________
poppyvalley
tội nghiệp gia đình anh Vươn quá ! Mong gia đình anh ấy luôn được bình yên trước bạo quyền ! 
.