Thứ Bảy, 17 tháng 3, 2012

Thằng Phỉ

http://laothayboigia.multiply.com/journal/item/36

.

Thằng Phỉ tướng ngũ đoản. Bụng phệ. Lúc đi thì ngần ngật, chân kéo lạng dạng, lúc chạy lại hùng hục giống con trâu đang phi. Mắt Phỉ nhỏ, môi dày như hai con đỉa voi.

Y  chơi với hắn lâu, chưa bao giờ thắc mắc vì sao biệt danh hắn là Phỉ, vì thấy hợp quá, như một lẽ đương nhiên. Có thể gọi thế do công việc gã làm trong ngành khai khoáng, hoặc do gã là giống ăn tục ở tạp.

Phỉ làm xuất nhập khẩu thiết bị khai khoáng, có văn bằng hai là đại học ngoại ngữ. Phỉ thích thịt chó, sang Mỹ, nhìn hộp Hotdog, sướng ci củm, nghĩ Mỹ cũng có thịt chó nóng, liền tha một mớ hộp, mở ra thấy xúc xích, chửi thằng Mỹ lừa có bài có bản. 

Phỉ về Việt Nam, kể: “Tao nói, bọn Mỹ nghe chả hiểu. Bọn Mỹ nói, tao nghe cũng chả hiểu!”, xong kết luận: “Chứng tỏ dân Mỹ ngu tiếng Anh!”.

Phỉ đi Hạ Long, thuê riêng một tàu ra biển chơi, thấy hòn đảo có bãi cát thì bảo nhà tàu cập vào. Phỉ cởi truồng lồng nhồng. Lũ bạn đi cùng (có cả y) cũng lồng nhồng tụt quần theo. Tàu du lịch chạy qua, chị em đứng chi chít trên boong, Phỉ tót lên mỏm đá, cầm quần vẫy,... ngúc ngúc ngoáy ngoáy… 

Một lát có thuyền nhỏ cập đảo, trên thuyền là mấy thằng tây, nhìn bọn y nhăn nhở cười, vẻ sướng lắm. Phỉ chạy ra xì xồ,... rồi mấy thằng tây cũng tụt quần vẫy.
Tắm chán, Bọn y lên tàu vào bờ, còn lại lũ tây.

Về đất liền, ngồi ăn ngoài quán. Một lúc sau có mấy nhân viên quản lý trật tự cũng vào. Nghe lỏm chuyện thấy nói gặp mấy thằng tây tắm truồng, bắt nó mặc quần, nó không nghe, cãi là sao người mình cởi truồng được mà chúng nó lại không, mới lôi về phạt. Hỏi Phỉ: “Mày nói gì với lũ tây?”, Phỉ đáp: “Tao nói nude beach” rồi thêm: “Ngày trước chúng nó cũng lừa mình hotdog!”

Phỉ có hai con giai, một bốn tuổi, một bẩy tuổi, khôi ngô học giỏi. Vợ hắn cao lớn, xinh, dáng dấp giống quí bà. Hai thằng con đi với mẹ thì ngoan, đẹp như trẻ in lịch; đi với bố biến thành phỉ con. Phỉ lái xe vào mỏ, quẳng con ngồi băng sau ô tô. Đường xóc, xe gầm thấp, hai đứa lăn nảy lông lốc, khóc. Phỉ bảo: “Nín, khẩu hiệu bố dạy thế nào!”. Hai thằng mếu máo gào: “Trâu mà đi được là mình đi được!”. Gào một lúc rồi nín. 

Vợ đi vắng, Phỉ kéo bạn bè về nhà nhậu trên tầng thượng. Hai thằng con cũng ngồi đó, ăn mì xào. Hai thằng không có thìa, Phỉ lại đang mải nhậu, lười xuống nhà lấy, bèn bảo con: “Ăn mà có thìa ai chả ăn được. Không có thìa mà vẫn ăn được mới giỏi”. Hai thằng liền trèo lên bàn, lúi húi bốc, nhét mồm, một lúc sạch đĩa, sợi mì dây rớt lòng thòng cổ, thòi cả lỗ mũi. Vợ Phỉ về, hỏi con ai dạy ăn kiểu này, hai thằng chỉ bố. Vợ bảo: “Ngày xưa anh bùa bả gì mà em lại lấy anh nhỉ?!".

Phỉ có dáng lạng dạng lạch bạch, khi mặc sịp, bụng ưỡn tròn như cái vại, đùm dưới lồi, trễ. Một lần đi tắm biển, y nói với bà chủ quán trên bãi biển, nơi Phỉ vừa ngồi uống nước: “Thằng kia nó thủ của u lon Bò húc”. Bà chủ quán te tái chạy theo chỉ đùm dưới Phỉ: “Cậu cho u xin!...”, vợ Phỉ đi cạnh vội bảo: “Xin cái gì thì xin, chứ cái này không được xin!”. 

Y lúc đó chợt nghĩ: “Bùa bả của gã là đấy chứ còn đâu nữa!”.
.

KÍNH CHUYỂN

http://nguyencuvinh.wordpress.com/2012/03/16/kinh-chuy%E1%BB%83n/#more-146

Khoai Lang nắn nót viết: ĐƠN TỐ CÁO.

Kính gửi:- Thanh tra Bộ

-Thanh tra tỉnh

-Thanh tra huyện

-Thanh tra xã

Tôi là Nguyễn Khoai Lang viết đơn tố cáo về những sai phạm nghiêm trọng của trưởng thôn Nguyễn Khoai Lang của chúng tôi.

Tuy nhiên, sau khi quyết định viết đơn tố cáo thì chúng tôi lại nghĩ, nhân bất thập toàn, trưởng thôn của chúng tôi cũng người trần mắt thịt, nên trong quá trình công tác không thể không có khuyết điểm, sai phạm.

Từ ý nghĩ đó, chúng tôi nhận ra rằng, nói gì thì nói, tuy không đẹp trai lắm, nhưng rõ ràng trưởng thôn yêu quí của chúng tôi cũng là một người rất đáng yêu quý.

Trên tinh thần đó, chúng tôi kiến nghị các cấp cần phải ủng hộ trưởng thôn của chúng tôi.

Nguyễn Khoai Lang và bà con.

Ký tên.

Sau khi gửi, một tháng sau, thanh tra Bộ đóng dấu đã nhận đơn của ông Nguyễn Khoai Lang và ghi ý kiến vào góc phải: Kính chuyển thanh tra tỉnh để xử lý về đơn của ông Nguyễn Khoai Lang tố cáo trưởng thôn Nguyễn Khoai Lang. Đề nghị xem xét đúng người, đúng tội, đúng pháp luật.

Thanh tra tỉnh  đã đóng dấu nhận đơn của ông Nguyễn Khoai Lang và ghi ý kiến vào góc trái: Kính chuyển thanh tra huyện để xử lý về đơn của ông Nguyễn Khoai Lang tố cáo trưởng thôn Nguyễn Khoai Lang. Đề nghị xem xét đúng người, đúng tội, đúng pháp luật.

Thanh tra huyện đóng dấu nhận đơn của ông Nguyễn Khoai Lang và ghi ý kiến bên dưới: Kính chuyển thanh tra xã để xử lý về đơn của ông Nguyễn Khoai Lang tố cáo trưởng thôn Nguyễn Khoai Lang. Đề nghị xem xét đúng người, đúng tội, đúng pháp luật.

Thanh tra xã đóng dấu nhận đơn của ông Nguyễn Khoai Lang  và ghi ở mặt sau: Kính chuyển thanh tra thôn để xử lý về đơn của ông Nguyễn Khoai Lang tố cáo trưởng thôn Nguyễn Khoai Lang. Đề nghị xem xét đúng người, đúng tội, đúng pháp luật.

Sau một tháng, đơn của trưởng thôn Nguyễn Khoai Lang tố cáo mình đã được kính chuyển  về đúng tay trưởng thôn Nguyễn Khoai Lang với nhiều dấu, chữ ký nghiêm túc và đúng trình tự.

Trưởng thôn Nguyễn Khoai Lang ngắm nghía những con dấu và chữ ký trên đơn mình, buông câu: Thế là không có cấp nào đọc đơn sao ta?

He he

________________

Thứ Năm, 15 tháng 3, 2012

Sếp về nghỉ hưu

http://nguyencuvinh.wordpress.com/2012/03/14/ch%E1%BB%89-th%E1%BA%BF-nay-thoi-a/#more-211

Ngày đầu tiên. Sáng 7 giờ, sếp cầm chiếc cặp như ngày đương chức, đứng ở cổng. Thỉnh thoảng ông xem đồng hồ. Bà vợ ông ra nhìn chồng:

-Ông này…Sáng nay ông đâu tới cơ quan?

-Là sao? Tôi chưa nghe bà nói với tôi câu này bao giờ nhỉ?

Bà vợ dịu dàng:

-Ông đã nghỉ hưu mà…Xe không tới đón nữa…

Ông đưa cái cặp lên nhìn, im lặng bước vào. Im lặng tháo cavat, cởi áo khoác, cởi giầy.

Bà vợ lại dịu dàng:

-Cuối tuần xe mới đón ông về một số đơn vị chào tạm biệt anh em đợt 2…

Ông im lặng. Ông cầm lên tờ báo. Ông đọc. Đọc không sót dòng nào hết. Bài nào cũng đọc. Đọc đến dự báo thời tiết. Đọc đến giá vàng. Đọc đến giá báo. Mấy chục năm đương chức, báo từng chồng trên bàn, họa hoằn ông chỉ liếc mắt chứ chẳng đọc. Nếu bỗng dưng có bài phê phán ông, phê phán ngành ông thì ông đọc kỹ, rồi dùng bút phê: văn phòng cho kiểm tra, yêu cầu tòa soạn kiểm điểm phóng viên bôi nhọ. Mấy hôm sau văn phòng báo lại là báo phản ánh đúng sự thật, ông trừng mắt, chỉ có một sự thật là tôi đang ngồi đây, không ai được đụng vào.

Trước ngày ông về các đơn vị chia tay để nghỉ hưu, văn phòng đã báo trước cho cơ sở và khéo léo nhắc nhở, dù thế nào, sếp cũng đã tại vị lãnh đạo lâu năm, nay là buổi chia tay, các cậu chú ý tươm tất chút.

Trước ngày ông cầm quyết định hưu, các đơn vị lớn, huyện lớn, công ty lớn, ông đã tới thăm, bắt tay, chào tạm biệt. Mấy chục ngày liền ông đi tạm biệt, là ngần ấy ngày cậu lái xe mệt bã người vì nhận quà, cất giữ quà trên xe rồi lại khuân vào nhà ông.

Ông vui phơi phới. Những ngày đó ông vẫn nghĩ mình đang đương chức. Đi cơ sở, quà cáp, cơm bưng nước rót, những cái bắt tay thắm thiết, vui phơi phới. Cứ vài hôm thì bà vợ ông lại ra ngân hàng, rót thêm tiền vào sổ tiết kiệm.

Vòng đi thứ nhất kết thúc.

Bây giờ ông đi vòng 2, đến các cơ sở thấp hơn, các xã và các thôn chọn lọc.

Thôn chọn lọc cuối cùng là thôn do Nguyễn Khoai Lang làm trưởng thôn.

Buổi sáng ông về chia tay với trại chăn nuôi. Ngoài phong bì bồi dưỡng, trại chăn nuôi gói gém trong sọt tre cặp heo giống mũm mĩm. Buổi trưa thì ông về ủy ban xã. Anh chị em trong văn phòng xếp hàng đón ông, coi như nghĩa…về hưu như nghĩa tận.

Khác với lúc còn đương chức, ông xuống xe, chủ tịch khúm núm bắt tay rồi dẫn ông vào hội trường, mọi người vỗ tay rào rào. Ông chẳng nhìn ai, chẳng bắt tay ai.

Nay ông chia tay về hưu, ông bắt tay từng người, hỏi, trả lời, hỏi, trả lời, bắt tay, cười, bắt tay, cười.

-Ôi chào chị…Chị khỏe chứ?

-Dạ…em vừa ra viện về, cũng tạm ổn ạ.

Ông gật đầu:

-Ra viện hả. Tốt quá.

Ông lại bắt tay một cán bộ:

-Cậu có vẻ hơi gầy nhỉ?

-Dạ thưa anh, vì bà xã em vừa mất ạ.

-Thế à. Mất? Tốt quá.

Ông lại bắt tay một cậu thanh niên:

-Thanh niên hả? Tốt…Thanh niên là cánh tay phải nhỉ? Tốt…Thế cậu về xã mấy năm rồi?

-Dạ thưa chú, cháu hợp đồng mấy năm vẫn chưa vào được công chức ạ.

-Chưa vào công chức à? Tốt.

Ông quay sang chủ tịch xã:

-Năm nay bà con có cuộc sống tốt chứ?

Chủ tịch xã buồn buồn:

-Dạ. Báo cáo anh, ba năm liền lũ lụt, bão tố, đời sống bà con rất cực khổ anh ạ

-Thế à? Tốt quá.

Sau khi chia tay xã với quà, một phong bì, ông lên xe.

Xe ông trực chỉ về thôn tiên tiến nhất huyện do Nguyễn Khoai Lang làm trưởng thôn.

Trưởng thôn đón ông ở văn phòng thôn.

-Báo cáo anh. Đây là khoai lang luộc. Đây là muối vừng, mời anh ạ

-Thế à. Tốt quá. Mời các đồng chí.

Sau khi ăn khoai xong, trưởng thôn Khoai Lang nói:

-Báo cáo anh, thay mặt bà con trong thôn chúc anh về nghỉ sức khỏe, con đàn cháu đống ạ. Mời anh lên xe về vì sắp tối ạ.

Ông đứng lên:

-Chỉ thế này thôi à?

Trưởng thôn thân ái ôm lưng ông mời ra xe:

-Thưa anh…Hàng ngày anh đi tập thể dục dưỡng sinh anh nhé, bụng sẽ bớt mập anh ạ

-Tất nhiên bụng sẽ bớt mập. Nhưng chỉ thế này thôi à?

Xe chạy. Ông vẫn lẩm bẩm, chỉ thế này thôi là sao nhỉ.

Lái xe nói:

-Báo cáo bác, bác ngồi cẩn thận, dưới chân có hai chai mật ong ủy ban xã tặng. Một chai cho bác. Một chai cho em

Ông cầm hai chai mật ong lên ngắm:

-Thế à. Hai chai mật ong nhỉ, một cho mình, một cho cậu, tốt.

Xe quành vào con đường Dự án và nhảy trên ổ gà chồm chồm

Ông chửi:

-Tiên sư nó đường sá thế đấy, thằng nào làm đường mà mới thông xe đã hỏng? Thằng nào?

Lái xe nhũn nhặn:

-Thưa bác, đây là con đường bác ký cho thông xe, bác về kiểm tra mấy lần..Cũng nhờ nó mà bác làm thêm được ngôi nhà cho cậu út.

-Thế à…Tốt.

Đột ngột, xe nhảy dựng lên. Hai chai mật ong va nhau bể tan tành một chai. Ông cúi xuống, cầm chai mật ong còn nguyên lên, lại nhìn chai mật ong vỡ, lại quay sang lái xe:

-Chai mật ong của cậu vỡ rồi, tiếc nhỉ.

Ông ngả đầu sau ghế, lại lẩm bẩm:

-Sao về trưởng thôn của thằng Khoai Lang mà nó đón tiếp như thế nhỉ? Một bữa khoai lang luộc. Chỉ vậy. Hả? Sao lại chỉ có thế thôi nhỉ?

Lái xe phanh rất gấp. Ông đổ nhào người tới, trán vấp vào thành xe.

Ông cáu:

-Tay lái của cậu chỉ thế này thôi à?

Lái xe nhũn nhặn:

-Em lái chỉ thế thôi bác ạ.

 

Không nghe ông nói tốt nữa. Hì hì . . .

Chuyện mạng méo thời nay-3. Email và blog

http://quechoa.info/2012/03/14/chuy%E1%BB%87n-m%E1%BA%A1ng-meo-th%E1%BB%9Di-nay-3-email-va-blog/

 

Lại nói chuyện ông quan Hải Phòng bảo có 5 triệu lượt người vào mạng guk gồ chấm Tiên Lãng, thiên hạ được bữa cười no. Rõ là ông quan này chẳng biết google là cái gì, blog với trang web là cái gì lại còn tính lòe người ta. Cho nên mình đã viết bài Guck gồ chấm lòe, từ đó mới nảy ra cái ý viết loạt bài Chuyện mạng méo thời nay.

 Chuyện mạng méo lắm kẻ còn ù ù cạc cạc chứ chẳng riêng gì ông quan Hải Phòng. Nhiều người cứ động đến mạng méo là như chim chích vào rừng xanh, càng học càng mù tịt, rất lạ. Mình có ông bạn nhà văn thông thái lắm. Ông này thiên kinh vạn quyển, chuyện trên trời dưới biển, kim cổ đông tây biết hết. Nhưng động đến chuyện mạng méo là  ngu ngơ như bò đội nói. Mọi người ra sức giải thích ông càng ngu ngơ. Ông có thể nói ngay chữ IT là viết tắt của chữ Information technology nhưng ông không tài nào phân biệt được trang mạng  facebook và google khác nhau như thế nào, nói mỏi mồm cũng vậy thôi. Hầu như tư duy của ông hoàn toàn đóng kín với mọi ngôn ngữ thuộc về thế giới IT. 

Khốn nỗi mạng méo bây giờ đã phổ cập toàn dân, đến trẻ lên ba hảy còn biết, ai không biết bị coi là ấu trĩ, là lạc hậu, xấu hổ lắm. Đặc biệt cái hộp thư email, thời này được coi như chuyện đương nhiên phải biết, giống như mobile, mỗi người đều phải có một hộp thư email để liên lạc với mọi người. Nếu ai đó bảo rằng mình không có email, không biết meo méo là cái gì thì buồn cười lắm, đặc biệt đối với những người có chữ.
Khi mình viết bài Guck gồ chấm Tiên Lãng, tung lên blog Quê choa, nhiều người góp chuyện rất vui. Người kể về bi kịch internet, nói  tôi có một anh bạn làm xếp một cơ quan (anh ta có bằng thạc sĩ, tất nhiên bằng B tin học). Một hôm tôi ghé nhà thấy hắn đang giải nghĩa từ IT cho con hắn. Hắn nói IT là viết tắt của chữ internet. I = in, T = ternet. Ua chầu chầu… ngất trên đống đất!  Người kể về bi kịch meo méo, nói mình phỏng vấn một ông anh giáo sư viện sĩ hẳn hoi. Giờ vẫn có một chức to ở một cơ quan cũng rất to. Mình xin địa chỉ email để gửi bài cho ông anh đọc lại. Ông anh bảo: Gửi về địa chỉ này… địa chỉ này nhé. Tớ đang đi công tác, mai lên cơ quan về tớ đọc.  Mình thấy toàn hộp thư email cơ quan, mới bảo cho em xin địa chỉ email của anh, em gửi luôn vào hộp thư của anh, lát nữa về nhà, anh đọc luôn cho em. Anh bảo địa chỉ tớ để ở… cơ quan, không để ở máy nhà. He he.

Chuyện người dốt hay nói chữ thì nhiều lắm. Có ông sếp  dạy dỗ cán bộ của mình, lưng ưỡn tay xòe, nói bây giờ hội nhập rồi, các bạn phải biết chịu khó học tập ngoại ngữ, không học mà đi ra thế giới là mình mù chữ luôn. Phải học không chỉ tiếng Pháp, tiếng Anh mà còn phải học cả tiếng Mỹ nữa(!). Thời trước chỉ có điện 1 pha, 2 pha, giờ đã tiến đến 3 pha rồi. Các bạn phải học thật tốt vào để còn làm chủ cả điện 4 pha, 5 pha mới kịp trào lưu thế giới. Ặc ặc!

 Thì cũng giống như chuyện mình đã kể. Có ông quan đầu tỉnh nói chuyện với các nhà khoa học, ông chê các vị tiến sĩ giáo sư kém ngoại ngữ. Cũng lưng ưỡn tay xòe, ông nói có ngoại ngữ mới tiếp cận được thông tin thế giới. Bản thân tôi ngày nào cũng đọc tờ Niu oóc ti mét. Chẳng ai hiểu tờ Niu oóc ti mét là tờ nào, mãi sau mới biết ông đang nói đến tờ New York Times. Hi hi đến phát âm còn chẳng được lại dám bảo ngày nào cũng đọc báo tây. Chết cười.

Thời buổi mạng méo, lắm kẻ đua nhau xài mobile xịn, laptop xịn mấy ngàn đô trở lên, không phải để khoe giàu, đáng gì mấy ngàn đô mà khoe, chủ yếu để các ông lòe mọi người về cái trình IT của họ. Đã dốt IT lại còn đòi lòe người ta, rõ khổ mấy ông quê mùa sĩ diện hão. Giấu gì chứ giấu dốt là rất khó, giấu dốt IT lại càng khó, trước sau cũng lộ tẩy, có mà chạy đằng giời.

Mình có quen một ông xếp tổng một công ty, tất nhiên là DNNN. Sướng thế nên ông tổng này ăn chơi nhảy múa suốt ngày, đến họp tổng kết công ty do ông chủ trì ông cũng bỏ mặc. Ngồi nhậu với tụi mình, ông  gọi điện về cơ quan, nói anh em cứ thảo luận kĩ vào, một buổi không xong thì hai buổi, cuối buổi chiều tôi về kết luận, rồi cúp máy nhậu cho tới chiều. Mình cười, nói bác chạy rông suốt ngày, biết công ty đang làm gì mà chỉ đạo với chả kết luận. Ông cười cái cái xoẹt, vỗ cái laptop xịn nhất nước Nam luôn đeo kè kè bên người, nói giám đốc thời đại mới làm việc trên mạng , cần gì phải đến văn phòng. Kinh, hi hi.

 Ông nói mà quên mất chỉ trước đó một ngày, tối chủ nhật mình có meo cho ông một tài liệu, gọi điện nói anh chéc đi, tài liệu quan trọng, có liên quan đến anh đó. Anh ok ok chéc ngay chéc ngay. Một giờ sau mình gọi điện, nói đọc chưa. Ông bảo chưa, bận quá bận quá. Mình mới dọa, nói tối chủ nhật bận cái gì, chéc ngay, đọc ngay, xử lý ngay không thì nguy đấy. Lúc này ông mới thở ra, nói khổ quá, tôi cũng sốt ruột lắm, nhưng con bé đi học tiếng Anh chưa về. Té ra email của ông ở nhà thì con gái giữ, ở cơ quan thì thư kí giữ. Làm việc trên mạng của ông là rứa đó.

Chuyện đó không hay bằng chuyện Trương Duy Nhất kể. Đà Nẵng là nơi nổi tiếng phong trào xóa mù tin học cho cán bộ công nhân viên chức. Một hôm cu Nhất xem ti vi thấy một ông quan Đà Nẵng đang khoe thành phố Đà Nẵng 100%  cán bộ công nhân viên chức biết sử dụng internet. Cu Nhất mới gọi điện cho ông quan này, nói em viết xong bài rồi, anh cho em xin địa chỉ email để em gửi cho. Ông này tỉnh bơ, nói mày cứ gửi cho anh về 57 bis Bạch Đằng*.

Trường phái guk gồ chấm lòe thì ông quan Hải Phòng còn khá hơn ông này nhiều. Ông này còn biết guk gồ chấm Tiên Lãng chứ ông xếp tổng đúng là “mù” toàn phần. Ông kia nghe mói người kháo nhau, nói trang web Trần Nhương. Com hay lắm thì cười cái hậc, nói chấm éo gì kì quặc, nhà văn mà không biết ngữ pháp, có hai chữ chưa đủ câu cũng chấm.

Ba bốn năm nay không gặp ông, sáng nay ông gọi điện cho mình rất sớm, nói nghe chúng nó bảo mày có cái blog Quê choa hay lắm à, gửi cho anh đọc đi. Mình nói anh vào gu gồ gõ hai chữ Quê choa là ra ngay thôi. Anh nói guk gồ guk gheo làm gì cho phức tạp, dạo này anh bận lắm. Mày chịu khó ra bưu điện gửi cho anh.

He he.
Nguyễn Quang Lập
……

*Đây là địa chỉ do người viết đặt ra, để tránh nói địa chỉ thật.

Thứ Ba, 13 tháng 3, 2012

Tại sao gọi là người Kinh?

http://www.xaluan.com/modules.php?name=News&file=article&sid=355812


Khi xưa dân tộc Kinh có tên gốc là dân tộc Xinh, bởi vì người dân tộc này vốn xinh đẹp, trắng trẻo.Nhưng do vốn có đầu óc thương mại, kinh doanh nên đi đến đâu người Xinh kinh doanh đến đó, họ chở hàng lên tận mạn ngược để bán, đổi cho các dân tộc ít người, thậm chí ngay cả trong các lễ hội dân gian đầu năm người Xinh cũng có cách để kinh doanh, thương mại hóa các lễ hội, những tệ nạn như “rải rắc” tiền lẻ tràn lan, khấn thuê, dịch vụ “chặt chém” du khách, đốt đồ mã nơi công cộng, nâng giá, ép giá dịch vụ, các dịch vụ ăn theo như hàng quán, trông xe…v.v cũng trăm hoa đua nở. Trong xã hội thường ngày thì chạy trường, chạy chức, chạy quyền… cái gì cũng có thể đem ra kinh doanh. Chính vì vậy người ta đã gọi chệch tên ban đầu là người Xinh ra thành người Kinh như ngày nay với hàm ý chỉ một dân tộc vô cùng đam mê kinh doanh, và lối kinh doanh rất... kinh khủng!
*
* *

Thứ Bảy, 10 tháng 3, 2012

ai quan trọng

Một đêm nọ, làng công nghệ ngồi lại để bàn xem ai quan trọng nhất.

-Wikipedia nói rằng: "Tôi biết mọi thứ!"

-Google hét lên: "Tôi có mọi thứ!"

-Zingme lên tiếng: "Tôi biết tất cả mọi người!"


-Internet ôn tồn: "Không có tôi các anh chẳng là gì cả!"

....Đúng lúc này điện mới phát biểu: "Im hết đi! Nói nhiều tao mà cắt điện một phát thì..."...


lượm lặt

Vì cớ gì?
 
Hai chàng trai nói chuyện:
-Cậu có thích phụ nữ ngốc không?
-Không!
-Còn phụ nữ vụng về nội trợ?
-Không!
-Thế thì vì cớ gì mà cậu cứ dán mắt vào vợ tớ ?

****************

Điều chú ý khi có bầu

Trong tiết học về sức khoẻ sinh sản, thầy giáo hỏi: "Sau khi có bầu, các bạn cần chú ý gì?"

Một cô gái trẻ tuổi đứng dậy nói:

- Thưa thầy nhanh chóng kết hôn ạ!

- !!!!!

****************

Lý do li dị

Tại phiên toà xử vụ xin ly dị tại miền tây nước Mỹ, người chồng da đỏ nhất quyết từ hôn mà không nói lý do.
Quan tòa:
- Thôi được rồi, bây giờ chỉ cần anh nói một lần thôi, lý do vì sao anh có quyết định này. Tòa sẽ xử cho anh toại nguyện.
- Vâng, thưa tòa - anh chồng chậm rãi - tôi xin hỏi, khi tòa gieo hạt lúa, nó sẽ lên cây gì?
- Dĩ nhiên là cây lúa.
- Gieo hạt bắp nó lên cây gì?
- Đương nhiên là cây bắp.
- Vậy tại sao tôi gieo da đỏ lại ra thằng da đen?

**************************


Trùng hợp

Ở quán rượu, một người đàn ông đang ngồi nhâm nhi ly rượu Martini tại quầy bar thì một cô gái xinh đẹp bước vào và ngồi bên cạnh.
Ông ta quay sang bắt chuyện:
- Tôi đang ăn mừng cho một ngày đặc biệt.
Người phụ nữ đáp:
- Thật là trùng hợp. Tôi cũng đang ăn mừng. Vậy ông mừng vì dịp gì vậy?
- Tôi nuôi gà cảnh. Trước đây con gà mái của tôi không đẻ, nhưng hôm nay nó nhảy ổ rồi và cho ra một quả trứng rất xinh.
- Thật trùng hợp! Nhiều năm nay vợ chồng tôi không có con, nhưng bác sĩ vừa báo rằng tôi đang mang thai. Thật là mừng! Thế sao con gà của ông đẻ được vậy?
- Ồ, tôi đã đổi con gà trống khác!
- Thật là trùng hợp!...

**************************

Bí quyết hạnh phúc

Trong cuộc phỏng vấn những cặp vợ chồng hạnh phúc tiêu biểu, phóng viên hỏi: "Có đúng là cuộc tình của anh chị kéo dài 15 năm mới đi đến hôn nhân?"

- Đúng. Trước khi cưới, chúng tôi yêu nhau chính xác 15 năm 2 tháng 1 ngày.

- Anh chị làm gì trong thời gian chờ đợi ấy?

- À, chúng tôi đều lập gia đình riêng.

*****************************

Bẻ bớt gai

Thấy người chồng nọ suốt ngày đánh vợ, người hàng xóm nhắc khéo: "Đàn bà là những bông hoa, không nên vùi dập họ".
Người chồng tỉnh queo đáp:

- Đâu có, tôi chỉ bẻ bớt gai của bông hoa đó thôi.

- !!!!!

***********************

Tán tỉnh nhầm người

Nữ nhân viên của bệnh viện cầm giấy giới thiệu đến xin vé xem tư liệu. Trưởng rạp thấy cô khá xinh đẹp nên tìm cách chòng ghẹo.
- Tôi ưu tiên giải quyết cho cô mấy vé đặc biệt, nhưng với điều kiện tôi vô bệnh viện cô cũng phải ưu tiên săn sóc tôi đặc biệt một chút, cô chịu không?
- Ồ, vụ đó thì quá dễ, em hứa sẽ ưu tiên đặc biệt cho anh!
- Đặc biệt là sao? Thử bật mí coi nào?
- Tức là chính em sẽ lau chùi, tắm rửa và sửa sang giường nệm cho anh yên giấc...
- Trời ơi! Nếu quả tôi được cô ưu tiên săn sóc như vậy thì thật là sướng mê hồn. Không biết chừng ngày mai tôi xin nhập viện liền. Nhưng tìm cô ở khoa nào?

- Anh cứ việc hỏi cô Xuân, nữ hộ lý phục vụ ở nhà xác.

*************************

Chia tay chỉ vì không được đi cùng

Chàng mời nàng đi ăn tối ở một nhà hàng sang trọng, một điều mà từ trước tới nay nàng chưa bao giờ dám nghĩ tới bởi chàng chỉ là một sinh viên nghèo.
Trong ánh nến lung linh tràn ngập sự lãng mạn như vậy, khuôn mặt nàng hiện lên thật dịu dàng, dễ thương, nụ cười của nàng khiến cho chàng ngây ngất. Họ sẽ có một buổi tối đáng nhớ nhất trong đời.
- Anh phải đi...
- Sao, sao anh lại phải đi, anh đi đâu, anh định bỏ em lại một mình như thế này sao?
- Thật sự anh cũng không muốn đâu, nhưng anh...
- Không... vậy ra hôm nay anh mời em đến đây, trong cái nhà hàng sang trọng này, để... để nói chia tay em sao?
- Không, không phải là chia tay....
- Thôi anh đừng nói nữa, em hiểu tất cả mà, anh không cần phải gượng ép, cứ thẳng thắn hết với em đi, thà một lần đau còn hơn day dứt cả đời.
Nói rồi cô gái òa khóc, mọi ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía họ, anh cảm thấy lúng túng.
- Anh thật sự không muốn chia tay với em, em đừng nghĩ như thế, anh thật lòng yêu em mà, nhưng anh...
- Yêu em? Anh nói anh yêu em, vậy thì anh hãy cho em đi cùng anh đi, đừng để em lại một mình thế này...
- Không thể được, em không thể đi cùng anh được đâu?
- Tại sao lại không thể được, hãy để em đi cùng anh, cho dù có phải chịu bao khổ cực, cho dù có phải đánh đổi tất cả, em cũng vẫn sẽ chấp nhận, chỉ cần anh cho em được đi cùng với anh thôi, anh nhé...
- Không, em không thể đi cùng anh được...
- Anh nói anh yêu em, sao anh không để em được chia sẻ cuộc sống với anh, sao không để em được cùng anh giải quyết những khó khăn, rồi sẽ có ngày chúng ta sẽ vược qua tất cả mà, anh...
- Không, em không thể, việc này chỉ có mình anh mới giải quyết được thôi, em phải hiểu điều đó, hơn nữa, nếu muốn, anh cũng không thể cho em đi cùng được...
- Vì sao vậy, anh hãy nói vì sao em không thể đi cùng với anh?
- ...Vì người ta sẽ không để em làm việc đó...
- Người ta? Vì người ta... - Cô sững sờ đứng trước mặt anh, cô thật sự cảm thấy sốc - Hóa ra anh đã có người khác, vì vậy mà anh đã dẫn tôi tới đây, để nói ra cái điều kinh khủng đó sao...
- ... Em không hiểu, anh chỉ...
- Thôi, anh đừng nói nữa - Cô nói trong tiếng nấc - Tôi không ngờ anh lại là một con người như vậy, tôi đã tin, đã thơ ngây, nhưng tôi đã lầm...
- ... Đừng mà, hãy nghe anh giải thích, anh chỉ muốn...
- Thôiiiii,    anh không phải nói gì cả, tất cả đã chấm dứt, như anh muốn...
Cô vùng chạy khỏi cái nhà hàng đó, vừa chạy vừa khóc nức nở, mặc anh đứng đó, ngỡ ngàng, mồm lẩm bẩm:
- Anh... chỉ muốn đi vệ sinh thôi mà, đúng là đồ con gái, có đi vệ sinh cũng đòi theo.

**********************

Càng nhìn càng tiếc

Vợ nói với chồng: "Này, anh đừng có mà để mắt nhìn theo những cô gái đấy. Anh phải hiểu rằng, mình là người có vợ rồi!"
Chồng:
- Anh chẳng nhìn làm gì cả!
Vợ:
- Anh nói thật không đấy?
Chồng:
- Thật, bởi càng nhìn thì càng thêm tiếc chứ ích gì?

- !!!!!

**************************


hỏi

.

Câu chuyện xảy ra vào một buổi tối, người chồng về nhà muộn…

- Sao anh về muộn thế?
- Mấy giờ rồi mà cô bảo muộn?

- Anh không có đồng hồ à?
- Cô tưởng cái đồng hồ rẻ rách của tôi không bao giờ chết à?

- Thế sao anh không hỏi người ta?
- Người ta là ai? Cô định ám chỉ người nào?

- Anh tưởng là tôi không biết gì ư? Thế anh lê la ở những xó xỉnh nào mà đến bây giờ mới vác mặt về nhà?

- Cô học ở đâu những cách ăn nói với chồng như vậy?

- Thế anh bảo tôi phải ăn nói với anh như thế nào?
- Cô không thể tìm được lời lẽ có văn hóa hơn một chút hơn so với trình độ của cô hay sao?

- Thế anh tưởng rằng anh có văn hóa lắm ư? Anh đã nốc bao nhiêu bia và rượu rồi?
- Liên can gì đến cô?

- Tại sao anh cứ trả lời câu hỏi của tôi bằng câu hỏi của anh?
- Tại sao lại không?

- Tôi hỏi lại: anh đã nốc bao nhiêu bia và rượu rồi?
- Tiền cô giữ hết rồi, lấy đâu mà bia với rượu?

- Thế thì lương mới lĩnh đâu hết rồi?
- Cô tưởng rằng lương tôi nhiều lắm à?

- Anh đưa hết tháng lương cho con nào vậy?
- Cô cho rằng ngoài cô ra, mọi người phụ nữ khác đều là con cả hay sao?

- Không phải là con gái thì tại sao lại đưa hết tiền cho nó? Hả…? Hả…?
- Tại sao cô lại tru tréo, gào lên như con điên thế?

- Không tru tréo lên để anh muốn làm gì thì làm à?
- Bơn bớt cái mồm đi có được không?

- Tôi không bớt thì anh định làm gì tôi?
- Cô không thách thức tôi đấy chứ?

- Anh có dám không?
- Đến nước này thì tại sao tôi lại không dám?

Bốp …
(then / and & end)

**************************************


‎- Nàng: Anh có hút thuốc bao giờ không?

- Chàng: Không bao giờ.

- Nàng: Vậy anh có uống rượu chứ?

- Chàng: Đời anh chưa từng uống một giọt rượu nào.

- Nàng: Thế còn cờ bạc? Chắc anh cũng cóchơi chứ?

- Chàng: Không khi nào, em biết đấy.

- Nàng: Vậy ngoài em ra, anh còn để ý đến cô nào không?

- Chàng: Em phải tin anh chứ. Anh chỉ códuy nhất em mà thôi!

- Nàng: Nhưng anh cũng phải có một thói xấu gì đó chứ?

- Chàng: À, đúng là thỉnh thoảng anh có hay nói dối.


 http://nguoimientay.info/diendan/showthread.php?t=11978#ixzz1oeoVH44a

Thứ Năm, 8 tháng 3, 2012

ngắn

http://laothayboigia.multiply.com/journal?&page_start=20

Biết tin Gaddafi chết, mình liền gọi điện cho Kim Châng In thì gặp thằng con nó Kim Jong-un nghe máy. Mình hỏi:

- Bác Fi mất rồi đấy, nhà mày biết chưa?

- Dạ, nhà cháu biết rồi.

- Thế đi viếng bác Fi bố mày định bỏ phong bì bao nhiêu?

- Cháu cũng không biết, vì bố cháu nghe tin bác Fi chết thì lăn đùng ra ốm.

- Tại bố mày hoảng quá ý mà! Thôi, mày cứ bỏ hộ bố mày phong bì hai trăm.

- Vâng ạ!
 ***********************
BÀ TRIỆU 
"Tôi chỉ muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp bằng sóng dữ, chém cá kình ở Biển Đông, đánh đuổi quân Ngô, giành lại giang san..."

Nếu bà Triệu sống ở thời nay, với câu nói này, bà sẽ bị bắt. Và sau một hồi bàn bạc, có thể viện kiểm sát sẽ qui cho bà tội đánh bắt cá trái phép.


(Mấy dòng nhỏ này, xin lưu ý, được viết vào ngày 20 - 10, ngày Phụ nữ Việt Nam)
lời bình : nếu Bà còn sống thời nay thì với câu nói đó Bà sẽ bị khép tội gây rối trật tự biển đảo, xâm phạm đường lưỡi chó thiêng liêng và có thể bị nghi là đang đánh ghen trên biển...
 *************************
 
Mình quát vợ:

- Tập văn kiện đảng của tôi đem về để đâu?

Mấy ông bạn nhìn mình, mắt trố lồi. Vợ mình nói:

- Bộ tú lơ khơ vừa nẫy anh nhét vào tủ lạnh, không nhớ à!
 ***************************
 
Mình có cô bạn làm ở một tổ chức tư vấn về luật. Cô này kể chuyện:
“Văn phòng em rất nhiều gián. Hôm qua đứa bạn em bày cho cách chặn gián trong ngăn bàn bằng tài liệu, em liền lôi một loạt văn kiện đảng ra dùng...”
Mình bảo:
-    Em phản động bỏ mẹ!
Cô ấy hỏi:
-    Phản động là sao?
Mình bảo:
-    Lấy văn kiện đảng chặn gián là phản động rõ rồi còn gì!
Cô ấy cãi:
-    Có mà nhờ em nên đống văn kiện ấy được dùng vào việc có ích!

 **************************



Mình tán gẫu với một em gái, em gái nói:
- Em sợ rượu bia lắm, uống tí là say.
- …!
- Hồi em đi học lái xe, nể mấy bố đi cùng, buổi trưa uống một cốc bia, say lử.
- Thế em say như thế, thì có bị… ấy không?
- Ấy là sao?
- Ấy là bị…, là bị ấy í!
- Bị hiếp á?
- Không, bị đỏ mặt.
- Ông này ăn nói lấp la lấp lửng, bẫy người, tởm lắm!!!
 **************************
 
 
 
 

Thứ Tư, 7 tháng 3, 2012

Sự khác nhau giữa ngày thường và ngày 8/3

http://www.khakha.com/cuoi/truyen-cuoi/su-khac-nhau-giua-ngay-thuong-va-ngay-83/

1. Ngày thường đàn ông thức dậy bình thường. Mùng 8.3 họ thức giấc với một nỗi lo ngại mơ hồ rất khó tả.
2. Ngày thường đàn ông vẫn rửa bát quét nhà. 8.3 họ quét nhà rửa bát trong niềm tự hào.
3. Ngày thường đàn ông khen vợ xinh đẹp. 8.3 họ khen: “Em xinh đẹp cả ngày”.
4. Ngày thường chồng mua rau về nhà. 8.3 chồng mua hoa.
5. Khi chồng phạm lỗi trong ngày thường, vợ bảo: “Tôi khổ vì anh”. Khi họ phạm lỗi trong ngày 8.3, vợ bảo: “Tôi nhục vì anh”.
6. Ngày thường vợ cáu gắt. Ngày 8.3 vợ không cáu gắt mà chuyển sang rình mò.
7. Ngày thường dẫn vợ đi xem phim gì cũng được. Ngày 8.3 cần đưa vợ đi xem những phim có đàn ông bị bắt làm nô lệ.
8. Ngày 8.3 dẫn vợ đi ăn cơm. 7.3 dẫn bồ, còn 9.3 đàn ông tụ tập bên nhau, nhìn nhau cười ngượng nghịu.
9. Ngày thường đi chợ không suy nghĩ. Ngày 8.3 đàn ông đi chợ với chút buồn tủi trong lòng.
10. Ngày thường đàn ông chẳng nghĩ gì. 8.3 nghĩ về những năm tháng còn độc thân.
11. Ngày thường mọi câu hỏi của con cái đều trả lời dễ dàng. 8.3 khi con hỏi: “Sao bố hôm nay lại giặt đồ?”, sẽ thở dài và nói: “Bao giờ lớn lên con sẽ hiểu”.
12. Ngày thường vợ sai gì cũng làm. 8.3 vợ sai gì cũng làm gấp đôi.
13. Ngày thường tìm mọi cách ở nhà. 8.3 tìm mọi cách ở cơ quan.
14. Ngày thường hỏi vợ: “Hôm nay em làm gì?”. 8.3 hỏi vợ: “Hôm nay anh phải làm gì?”.
15. Ngày thường làm rất nhiều điều giấu vợ. 8.3 làm rất nhiều điều giấu các bạn đàn ông.
16. Ngày thường chẳng hiểu tương lai là gì. 8.3 biết tương lai chính là ngày mai.
17. Khi sếp là phụ nữ, ngày thường ta vẫn nịnh nọt. Ngày 8.3 ta nịnh luôn cả chồng của sếp.
18. Khi mua món nào trong 8.3 bị đắt, ta đều trả tiền một cách nhẫn nhịn.
19. Ngày thường khi vợ mặc quần áo đẹp ta khen. 8.3 vợ mặc quần áo gì ta cũng phải khen.
20. Ngày thường vợ nói gì cũng đúng. 8.3 vợ chẳng nói gì cũng đúng như thường.
21. Ngày thường dẫn vợ đi ăn tiệm chẳng nhìn ai. 8.3 dẫn vợ đi và liếc nhìn các ông chồng khác.
22. Ngày thường mua quà cho vợ để trên bàn. 8.3 mua quà trao bằng cả hai tay.
23. Ngày thường hơi tí là cáu với vợ. 8.3 hơi tí là cáu với mình.
24. Ngày thường thức dậy vừa tắm vừa hát. 8.3 thức dậy vừa tắm vừa suy tính.
25. Ngày thường hỏi vợ: “Em nấu cơm chưa?”. 8.3 hỏi vợ: “Em vui không?”.
26. Ngày thường đi với bồ nói: “Anh cô đơn lắm”. Ngày 8.3 nói: “Anh mệt mỏi lắm”.
27. Ngày thường định mua gì cho vợ bỗng sực nghĩ ra, tự đắc bảo mình: “Để 8.3 mua luôn thể”, và cười nham hiểm.
28. Ngày thường chẳng bao giờ nghĩ tới văn chương. 8.3 bỗng nhớ tới cuốn tiểu thuyết Một ngày dài hơn thế kỷ.
29. Ngày thường về nhà mệt mỏi. 8.3 về nhà lo sợ.
30. Ngày thường nghĩ về tình hình thế giới. 8.3 nghĩ về thân phận mình.

Khuyến mãi

http://www.khakha.com/cuoi/truyen-cuoi/khuyen-mai-2/

tôi rủ nhau đi siêu thị sắm đồ. Đúng thời điểm các nhà sản xuất đang có đợt : mua hàng với hóa đơn từ 1.000.000 đồng trở lên sẽ được nhận một vé cào trúng thưởng nhiều mặt hàng có giá trị.

Nhận được một vé cào, tôi cào thử, ai ngờ lại trúng thưởng, thật là hên. Nhân viên siêu thị cười niềm nở:
- gặp vận may đầu năm, vừa mua đã trúng thưởng, phần thưởng của anh chị là một cái remote tivi.

Tôi ngẩn người:
- Cái này cũng tốt nhưng nhà tôi không có tivi cùng hiệu với remote này thì làm sao mà sử dụng được?

Cô nhân viên vui vẻ trả lời:
- Vậy nhà anh chị có bao nhiêu cái ti vi rồi ạ? nếu thiếu thì anh chị nên mua thêm một cái nữa để tối về nhà xem khỏi phải nhường nhau. Nếu nhà anh chị có đủ tivi rồi thì cũng nên mua thêm cái mới về đổi cái cũ. Tivi hiệu này bây giờ giá rẻ, bền, sang trọng. Siêu thị lại đang có chương trình giảm giá, nếu anh chị mua, siêu thị chúng tôi sẽ linh động trừ tiền remote lại cho anh chị. Anh chị mà không mua thì bỏ phí cái remote. Ngoài ra anh chị còn nhận được 3 vé cào may mắn nữa, biết đâu anh chị lại có cơ hội trúng thưởng cao hơn. Siêu thị chỉ có đợt duy nhất này thôi, nếu anh chị không mua thì không còn cơ hội nào khác.

Thấy nhân viên siêu thị nói cũng có lý, nhà tôi thì lại đang thiếu tivi. Tôi cũng muốn mua một cái để khi nào có đá banh thì xem cho thoải mái khỏi phiền mấy mẹ con (tôi là dân nghiện đá banh mà). Nghĩ đến đó tôi như bị kích động, phấn chấn hẳn lên và quyết tâm phải mua một cái.

Lần này tôi nhận được 3 vé cào nữa. 2 vé có dòng chữ “chúc bạn may mắn lần sau”. Vé thứ 3 được trúng thưởng, phần thưởng là một bộ hộp thủy tinh dùng cho lò vi sóng.
Vợ tôi từ lâu đã mơ có một lò vi sóng, lúc này lòng lại xao động. Cô cầm bộ hộp thủy tinh miệng lẩm bẩm “lò vi sóng”.

Sau đó quay lại nói với tôi:
- Anh ơi, như thế nào đây?
- Như thế nào cái gì? - Tôi trả lời.

Vợ tôi vẫn giọng ngọt ngào:
- Mua lò vi sóng đi anh!

Tôi giật mình nói:
- Vừa mới mua tivi, bây giờ lại mua lò vi sóng thì có còn tiền không?

Vợ tôi giọng giận dỗi:
- Anh thích cái gì thì anh mua, em thích thì anh không mua, thế anh coi em là cái gì?

Cô nhân viên không bỏ lỡ thời cơ nói chen vào:
- Đúng rồi, anh chị đã có bộ hộp thủy tinh dùng cho lò vi sóng, không mua thì không sử dụng cũng phí.

Tôi bị tấn công từ hai phía không còn cách nào khác đành chìa tay ra hỏi vợ:
- Thế tiền đâu?

Không ngờ vợ tôi như đã chuẩn bị trước:
- Anh yên tâm đi, em có đem theo thẻ ATM đây.

Thế là mong muốn có lò vi sóng được thực hiện. Sợ tôi đổi ý, vợ tôi vui mừng bê lò vi sóng đi ngay khỏi siêu thị bỏ mặc tôi ở lại với cái tivi. Tôi lại nhận được một vé cào may mắn nữa. Lần này tôi rất bình tĩnh cào và nghĩ rằng chắc là “chúc bạn may mắn lần sau” thôi. Vừa chầm chậm cào, tôi vừa nhìn. Trời ơi! Lại một lần nữa trúng thưởng, giải thưởng là: bộ gạt nước trên kính của xe ôtô, có nghĩa là tôi có thể… có xe ôtô.

Tôi hoảng hốt, vứt bỏ cái vé trúng thưởng rồi nhanh chân chạy khỏi siêu thị…!!!

THU HIỀN