“Đêm Noel …đêm
Noel…chuông giáo đường vang lên …”, tiếng hát rộn rã khắp các…tụ điểm
internet đường truyền cáp quang trai gái tha hồ chít chát, ngắm nghía chỗ kín
qua webcam. Giáng sinh năm nay, giá cả leo thang, thất nghiệp gia tăng, đường
phố kẹt xe bà con chỉ muốn ngồi nhà.
Quanh Nhà thờ Đức Bà, cửa nhà thờ Tân Định không còn cảnh “họp” chợ bán cây
thông, ông già Noel và thiệp mừng Giáng Sinh, tất cả lui hết vào cửa hàng, siêu
thị sách, tràn ngập thiệp thủ công mẫu mã mới lạ, vật liệu cao cấp, rồi cây
thông, ông già Noel “nhồi bông” giá trên
trời giành cho con nhà giàu , còn dân lao động đâu có biết…Giáng Sinh là
cái chi, chỉ đi ngắm qua vậy thôi.
Tối Nô-en, cô Phượng cave ngồi trong quán ca cẩm :
” Nô-en năm nay kỳ thiệt, cả đến ông già Nô-en nghe nói cũng
không thèm vô phát quà cho con nít...”
Thằng Bảy xe ôm cất giọng an ủi :
” Chị Phượng đừng buồn, ông già Nô-en phải tới các nước văn
minh Mỹ. Anh, Pháp, Nhật rồi mới tới
Việt Nam nghèo nàn lạc hậu .”
Cô Phượng cave cáu kỉnh :
” Thằng Bảy xe ôm biết con mẹ gì, nghèo nàn lạc hậu như Cam-pu-
chia ổng cũng vào kìa. Rồi Bắc Hàn, Nam Hàn, Malaisia, Indo, Philippine, Miến
Điện…ổng vào tuốt luốt phát quà cho con nít búa xua luôn. Chẳng hiểu sao riêng
Việt Nam ổng
chưa chịu vào mới kỳ?”
Gã Ký Quèn cười hô hố :
“ Cô Phượng cave biết vì sao ông già Nô-en không vào nước ta
không ? Tại ông sợ kẹt xe đó, kẹt xe như ở Sàigòn tối qua đi phát quà sao được
?”
Cô Phượng cave cãi :
“ Ong già Nô-en đi phát quà bằng xe bay trên trời chớ có chạy
trên phố đâu mà sợ kẹt xe ?”
Thằng Bảy xe ôm chen ngang :
“ Đúng rồi, ông già Nô-en bay trên trời đâu có sợ kẹt xe. Ong
không vào Việt Nam
chẳng qua không … xin được VISA .”
Cô Phượng cave trợn mắt kinh ngạc :
“ Sao ông già Nô-en không xin được VISA ? Đảng, Nhà nước chủ
trương mở cửa chào đón các nhà đầu tư mà ?”
Thằng Bảy xe ôm cười lớn :
“ Nhưng ông già Nô-en đâu phải nhà đầu tư ? Ong chỉ mang quà
cho con nít thôi. Bởi vậy ổng không thuộc diện ưu tiên,muốn có VISA nhất thiết
phải làm thủ tục “đầu tiên” tức “tiền đâu”. Mà ông già Nô-en đâu có biết “văn
hoá phong bì” mà nộp tụi nó….”
Ong Tư Gà nướng tham gia :
“ Không phải, năm nay ông già Nô-en không tới Việt Nam
không phải vì không xin được VISA , ổng vô bằng xe bay trên trời đâu có qua cửa
khẩu sân bay nào mà cần VISA ? Ong không vô Việt Nam
là vì ở đây thủ tục nhiêu khê lắm. Muốn trao quà cho con nít phải thông qua Mặt
trận Tổ Quốc . Ong mà trực tiếp tới gặp con nít trao quà là công an bắt liền.”
Cô Phượngcave cave cáu :
“ Chú Tư Gà nướng nói gì kỳ ? Ong già Nô-en trao quà cho con
nít mắc mớ gì công an bắt?”
Ong Tư Gà nướng cười khì khì :
“ Con Phượng cave sống ở Sàigòn mà chẳng biết con mẹ gì về công
an . Tại sao trao quà cho con nít không thông qua Mặt trận ? Muốn tiếp tế cho
các phần tử xấu trong nước phải không ? Bởi vậy ông già Nô-en chạy mất tiêu
không dám ghé Việt Nam.”
Thằng Bảy xe ôm lắc đầu :
” Trật hết...trật hết...ông già Nô-en không vào Việt Nam không
phải vì không xin được VISA hay phát quà cho con nít phải qua mặt trận tổ quốc
mà chính là ông sợ mua nhầm phải hàng đều, hàng độc của Trung Quốc lan tràn
ngoài chợ phát cho con nít lỡ ra tụi nó có sao thì ông già Nô-en bị Nhà nước
Việt Nam truy tố tội đầu độc con nít .”
Cô Phượng cave cười cười :
” Mày nói vậy thì cố nội ông già Nô-en cũng không dám bén mảng
tới Việt Nam...”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét