Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2012

Chỉ được cười nông dân

Buổi sáng, anh phóng viên chịu trách nhiệm biên tập chuyên mục tiểu phẩm và vui cười của tờ báo tỉnh X vừa đến toàn soạn thì có đã có lệnh lên gặp tổng biên tập ngay. Nhét vội mấy tiểu phẩm vừa viết xong vào túi, anh hớt hải lên phòng tổng biên tập.
Vừa nhìn thấy anh, ông tổng biên tập chỉ tờ báo mới trên bàn hỏi: - Cậu viết truyện cười này phải không?
Anh cầm tờ báo lên xem rồi phấn khởi nói: - Đúng ạ! Tiểu phẩm “Bệnh thành tích” này được nhiều bạn đọc hoan nghênh lắm ạ…
- Hoan nghênh gì mà hoan nghênh, nguy đến nơi rồi hiểu không… - Ông cắt lời anh: - Cậu ám chỉ ông chủ tịch tỉnh phải không?
- Không… không… phải đâu ạ!
- Thế sao ông ấy vừa gọi điện đến nói tiểu phẩm này là ám chỉ ông ấy. Ông ấy chỉ thị cho ban biên tập phải kiểm điểm tác giả, xử lý kỷ luật… Thôi cậu về viết bản tự kiểm điểm dần đi…
- Nhưng… đây chỉ là một tác phẩm văn chương…
Anh phóng viên đang giãi bày thì có tiếng ồn ào ngoài hành lang. Cánh cửa bật mở. Ngài giám đốc sở Văn hoá đại chúng của tỉnh xô cửa bước vào. Nét mặt ngài hầm hầm: - Báo chí các anh là cơ quan làm văn hoá mà lại phê phán văn hoá à!
Ông tổng biên tập ngạc nhiên: - Phê phán khi nào ạ?
- Đây này, bài thơ “bút tre” trong mục vui cười:
Lễ hội văn hóa tỉnh ta
Vui thì vui đấy nhưng mà tốn tiên (tiền).
Hát hò, vật, võ liên miên
Quan dưới xơi ít, quan trên xơi nhiều,
Tiền tài trợ thoải mái tiêu…
Ngài giám đốc ném tờ báo xuống bàn nói. Ông tổng biên tập cầm lên xem ngạc nhiên:- Thưa anh! Đây là số báo xuất bản từ… năm ngoái đấy ạ!
- Nhưng cuối năm nay thanh lý đám báo biếu cũ tôi mới chợt nhìn thấy và đọc bài thơ này, thì ra là từ năm ngoái các ông đả kích ngành văn hóa tỉnh ta. Thảo nào hôm qua họp bàn về chuẩn bị lễ hội đầu năm tới nhiều người cứ nhìn tôi cười cười… Thế có chết không chứ…
Ông tổng biên tập phải xuýt xoa xin lỗi, dàn hoà mãi ngài giám đốc sở mới chịu ra về. Ngài giám đốc sở đi rồi, ông tổng biên tập quay lại hỏi anh phóng viên: - Bài thơ này cũng là do cậu sáng tác phải không?
- Vâng… vâng…
- Thế đấy, cậu cứ hay phê phán ngành này, chỉ trích ngành nọ, động chạm đến ông nọ, bà kia, phiền toái lắm… Rồi còn một loạt đơn thư đây nữa này. Đều là kiện báo ta phê phán, đả kích họ.
- Hay là từ nay báo ta bỏ hẳn mục tiểu phẩm, vui cười đi ạ!
Anh phóng viên đề nghị. Ông tổng biên tập cáu: - Bỏ là bỏ thế nào! Bỏ thì ai người ta đọc báo tỉnh nữa. Báo tỉnh quanh năm suốt tháng hết tin, bài, ảnh tường thuật về đồng chí lãnh đạo này đi thăm nói chuyện tại nhà máy X, đồng chí lãnh đạo kia đi chỉ đạo công tác khuyến nông, công tác kế hoạch hoá gia đình ở huyện B, huyện C. Mà những “chỉ đạo” ấy ở đâu cũng chung chung, giống hệt nhau, chả có gì mới, ai người ta đọc…
- Vậy thì biết làm thế nào!
- Từ bây giờ cậu chỉ được viết tiểu phẩm vui cười về những ai không có báo, không mua báo, không được biếu báo thôi, để họ không biết mà khiếu kiện nữa.
- Nghĩa là hạn chế, thu hẹp đề tài?
- Đúng! Không được viết tiểu phẩm cười về lãnh đạo các cấp, về các cơ quan công an, hải quan, toà án, y tế, giáo dục, thuế vụ, các nhà máy, doanh nghiệp, dân buôn bán, người đạp xích lô, thợ cắt tóc, vá xe…
- Thế thì không còn cái gì để viết nữa ạ?
- Không là thế nào, cậu thử suy nghĩ xem sao!
Anh phóng viên nghĩ một lúc rồi lắc đầu. Ông tổng biên tập cũng suy nghĩ hồi lâu. Chợt ông reo lên:- Đúng rồi! Cậu chỉ được viết tiểu phẩm về nông dân, chỉ được cười nông dân thôi. Nông dân thì làm quái gì có tiền mà mua báo. Cười nông dân là an toàn nhất…

.

Không có nhận xét nào: