Thứ Hai, 31 tháng 12, 2012
Thứ Tư, 26 tháng 12, 2012
Ông già Nô-en đi đâu ?
http://nhattuan2011.blogspot.com/2012/12.html
“Đêm Noel …đêm
Noel…chuông giáo đường vang lên …”, tiếng hát rộn rã khắp các…tụ điểm
internet đường truyền cáp quang trai gái tha hồ chít chát, ngắm nghía chỗ kín
qua webcam. Giáng sinh năm nay, giá cả leo thang, thất nghiệp gia tăng, đường
phố kẹt xe bà con chỉ muốn ngồi nhà.
Quanh Nhà thờ Đức Bà, cửa nhà thờ Tân Định không còn cảnh “họp” chợ bán cây
thông, ông già Noel và thiệp mừng Giáng Sinh, tất cả lui hết vào cửa hàng, siêu
thị sách, tràn ngập thiệp thủ công mẫu mã mới lạ, vật liệu cao cấp, rồi cây
thông, ông già Noel “nhồi bông” giá trên
trời giành cho con nhà giàu , còn dân lao động đâu có biết…Giáng Sinh là
cái chi, chỉ đi ngắm qua vậy thôi.
Tối Nô-en, cô Phượng cave ngồi trong quán ca cẩm :
” Nô-en năm nay kỳ thiệt, cả đến ông già Nô-en nghe nói cũng
không thèm vô phát quà cho con nít...”
Thằng Bảy xe ôm cất giọng an ủi :
” Chị Phượng đừng buồn, ông già Nô-en phải tới các nước văn
minh Mỹ. Anh, Pháp, Nhật rồi mới tới
Việt Nam nghèo nàn lạc hậu .”
Cô Phượng cave cáu kỉnh :
” Thằng Bảy xe ôm biết con mẹ gì, nghèo nàn lạc hậu như Cam-pu-
chia ổng cũng vào kìa. Rồi Bắc Hàn, Nam Hàn, Malaisia, Indo, Philippine, Miến
Điện…ổng vào tuốt luốt phát quà cho con nít búa xua luôn. Chẳng hiểu sao riêng
Việt Nam ổng
chưa chịu vào mới kỳ?”
Gã Ký Quèn cười hô hố :
“ Cô Phượng cave biết vì sao ông già Nô-en không vào nước ta
không ? Tại ông sợ kẹt xe đó, kẹt xe như ở Sàigòn tối qua đi phát quà sao được
?”
Cô Phượng cave cãi :
“ Ong già Nô-en đi phát quà bằng xe bay trên trời chớ có chạy
trên phố đâu mà sợ kẹt xe ?”
Thằng Bảy xe ôm chen ngang :
“ Đúng rồi, ông già Nô-en bay trên trời đâu có sợ kẹt xe. Ong
không vào Việt Nam
chẳng qua không … xin được VISA .”
Cô Phượng cave trợn mắt kinh ngạc :
“ Sao ông già Nô-en không xin được VISA ? Đảng, Nhà nước chủ
trương mở cửa chào đón các nhà đầu tư mà ?”
Thằng Bảy xe ôm cười lớn :
“ Nhưng ông già Nô-en đâu phải nhà đầu tư ? Ong chỉ mang quà
cho con nít thôi. Bởi vậy ổng không thuộc diện ưu tiên,muốn có VISA nhất thiết
phải làm thủ tục “đầu tiên” tức “tiền đâu”. Mà ông già Nô-en đâu có biết “văn
hoá phong bì” mà nộp tụi nó….”
Ong Tư Gà nướng tham gia :
“ Không phải, năm nay ông già Nô-en không tới Việt Nam
không phải vì không xin được VISA , ổng vô bằng xe bay trên trời đâu có qua cửa
khẩu sân bay nào mà cần VISA ? Ong không vô Việt Nam
là vì ở đây thủ tục nhiêu khê lắm. Muốn trao quà cho con nít phải thông qua Mặt
trận Tổ Quốc . Ong mà trực tiếp tới gặp con nít trao quà là công an bắt liền.”
Cô Phượngcave cave cáu :
“ Chú Tư Gà nướng nói gì kỳ ? Ong già Nô-en trao quà cho con
nít mắc mớ gì công an bắt?”
Ong Tư Gà nướng cười khì khì :
“ Con Phượng cave sống ở Sàigòn mà chẳng biết con mẹ gì về công
an . Tại sao trao quà cho con nít không thông qua Mặt trận ? Muốn tiếp tế cho
các phần tử xấu trong nước phải không ? Bởi vậy ông già Nô-en chạy mất tiêu
không dám ghé Việt Nam.”
Thằng Bảy xe ôm lắc đầu :
” Trật hết...trật hết...ông già Nô-en không vào Việt Nam không
phải vì không xin được VISA hay phát quà cho con nít phải qua mặt trận tổ quốc
mà chính là ông sợ mua nhầm phải hàng đều, hàng độc của Trung Quốc lan tràn
ngoài chợ phát cho con nít lỡ ra tụi nó có sao thì ông già Nô-en bị Nhà nước
Việt Nam truy tố tội đầu độc con nít .”
Cô Phượng cave cười cười :
” Mày nói vậy thì cố nội ông già Nô-en cũng không dám bén mảng
tới Việt Nam...”
Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2012
Cảm xúc văn chương
Hai vợ chồng thấy thằng con trai học văn kém quá thì lo sốt vó.
Thay vì mắng mỏ, la rầy thì họ lại chọn phương pháp sư phạm hiện đại,
gợi mở thẩm mỹ, bồi dưỡng cảm xúc văn chương cho con.
Vợ bảo chồng:
- Anh còn nhớ bài văn, bài thơ nào hay hay hồi nhỏ mình học, anh đọc cho em và con nghe một bài đi.
Ông chồng liền đọc:
Bố Tý làm công nhân
Ở bến tàu khuân vác
Vừa làm lại vừa hát
Trong buổi sáng mùa xuân.
Thằng con học lớp 10 nghe xong cười phe phé, bảo:
- Thảo nào chế độ Xã hội chủ nghĩa của bố chưa thành công là đúng rồi bố ạ.
- Sao, con nói sao? - Bà mẹ ngạc nhiên.
- Thì đấy, bố Tý làm công nhân khuân vác ở bến cảng mà vừa làm vừa hát, thì lấy đâu năng suất, thì quá là dạo chơi, chứ làm lụng cái gì?
- Thôi! Thôi, anh đọc bài khác đi - Bà vợ giục.
Ông chồng hắng giọng:
Trời mưa, trời gió đùng đùng
Cha con ông Sùng đi lấy cứt trâu
Lấy về trồng bí trồng bầu
Trồng hoa, trồng quả, trồng trầu, trồng cau.
Thằng con nghe xong lại cười phe phé, bảo:
- Khổ! Con trâu trong bài thơ này bị bệnh táo bón rồi mẹ ơi!
- Sao, sao con lại nói thế?- Bà mẹ bức xúc
- Thì đấy, mưa gió xối xả, sấm chớp đùng đùng như thế mà cứt trâu không bị tan ra, trôi đi, thì cứt nó phải cứng ngắc rồi. Rõ là con trâu này bị bệnh táo bón, chứ còn gì nữa.
Hí…hí…hí…
Vợ bảo chồng:
- Anh còn nhớ bài văn, bài thơ nào hay hay hồi nhỏ mình học, anh đọc cho em và con nghe một bài đi.
Ông chồng liền đọc:
Bố Tý làm công nhân
Ở bến tàu khuân vác
Vừa làm lại vừa hát
Trong buổi sáng mùa xuân.
Thằng con học lớp 10 nghe xong cười phe phé, bảo:
- Thảo nào chế độ Xã hội chủ nghĩa của bố chưa thành công là đúng rồi bố ạ.
- Sao, con nói sao? - Bà mẹ ngạc nhiên.
- Thì đấy, bố Tý làm công nhân khuân vác ở bến cảng mà vừa làm vừa hát, thì lấy đâu năng suất, thì quá là dạo chơi, chứ làm lụng cái gì?
- Thôi! Thôi, anh đọc bài khác đi - Bà vợ giục.
Ông chồng hắng giọng:
Trời mưa, trời gió đùng đùng
Cha con ông Sùng đi lấy cứt trâu
Lấy về trồng bí trồng bầu
Trồng hoa, trồng quả, trồng trầu, trồng cau.
Thằng con nghe xong lại cười phe phé, bảo:
- Khổ! Con trâu trong bài thơ này bị bệnh táo bón rồi mẹ ơi!
- Sao, sao con lại nói thế?- Bà mẹ bức xúc
- Thì đấy, mưa gió xối xả, sấm chớp đùng đùng như thế mà cứt trâu không bị tan ra, trôi đi, thì cứt nó phải cứng ngắc rồi. Rõ là con trâu này bị bệnh táo bón, chứ còn gì nữa.
Hí…hí…hí…
Việt Nam là nhất
.
Obama từ thời nhỏ đã rất hâm mộ Khổng
tử, do đó khi làm tổng thống ông ta quyết định đến thăm bốn nước theo
Đạo Khổng. Ngay khi về nước, Obama phải gặp ngay ông anh để kể lể về
chuyến thăm này.
Bill: Chú công tác thế nào? Có gì hay không kể anh nghe?
Obama: Dạ em đến Nhật Bản trước tiên ạ.
Bill: Ừ, nước này phát triển lắm đấy, chú thấy sao?
Obama: Dạ, nó bắt em đi bộ gần chết vì nó bảo xe Cadillac One của em tốn xăng và có lượng khí thải vượt mức cho phép ạ.
Bill :Ờ, chuyện thường, anh bị rồi. Sau đó đi đâu?
Obama: Dạ em qua Hàn Quốc, định vừa thăm vừa mua ít sâm về biếu anh.
Bill: Ừ, hàng họ ở đó cũng hay phết, anh có mấy con bồ bên đó. Chú thấy sao?
Obama: Dạ, em cũng đi bộ gần chết ạ.
Bill: Ơ, bọn này nó đâu có sợ chết như mấy thằng Nhật???
Obama: Vâng, nhưng dân nó thấy xe của em đẹp, nó chặn mẹ nó lại, gắn hoa vào và thi nhau chụp ảnh cưới các kiểu.
Bill:
Ừ, anh quên bảo chú bọn Hàn nó sến lắm. Mà sao không tranh thủ bị nó
chặn xe, chú không đi nhuộm tóc và làm lại mầu da cho nó giống sao Hàn?
Obama: Dạ tại em bận qua Trung Quốc ạ.
Bill: Sang đó có gì hay không, nó đang tranh chấp hằm hè quyền kiểm soát biển Đông với mình đấy, bọn này nó đông dân nên tinh vi lắm.
Obama:
Dạ em không biết, em nghe bọn đàn em trình là xe Cadillac One của em
vừa đến đầu phố, cuối phố mấy thằng Tầu đã làm ra ra bốn cái Cadillac
One giống hệt, sửa tên thành Dielac One và còn gắn thêm còi 30 bản nhạc
và đèn nháy ạ.
Bill: Ôi,
thế chú là may đấy, anh đến chỗ này có tí mà 9 tháng sau chúng nó còn
làm ra mấy thằng Bill giống hệt anh thì sao. Thế còn nước cuối cùng?
Obama:
Rời Trung Quốc em sang Việt Nam luôn, xưa em có mấy ông chú đi lính nên
cũng có vài chỗ quen biết ở đây, sang thăm tiện thể hỏi thăm họ hàng
một thể .
Bill: Thế vui vẻ chứ? Nước này thân thiện lắm, không thù hằn mình nữa.
Obama: Vâng, em lái xe Cadillac One đi một đoạn nhưng…
Bill: Nhưng sao, nó cấm vì khí thải cao à?
Obama:
Dạ không, xe em còn ngon gấp vạn lần xe bus của bọn nó, đi sau xe bus
của bọn nó còn đếch nhìn thấy đường, em phải dùng định vị toàn cầu mà
lái đó.
Bill: Thế nó lại chặn lại chụp ảnh cưới à?
Obama: Không ạ, dân ở đây vội lắm, em dừng lại đèn đỏ chúng nó còn chửi em là thằng ngu. Nói gì đến chuyện dừng lại chụp ảnh.
Bill:Thế nó lại làm Cadillac One giả à?
Obama:
Không ạ, lúc em sang đến nơi thì bọn Trung Quốc đã mang Dielac One sang
bán tràn ngập giá rẻ như xe công nông. Dân tình chạy tưng bừng đầy phố
làm mấy thằng mật vụ của em đếch biết em đi xe nào, lạc mẹ nó mất.
Bill: Thế tóm lại là chú bị làm sao?
Obama: Dạ em vừa dừng xe vào mua bao thuốc, quay ra đã mất mẹ nó đôi kiếng chiếu hậu ạ.
Bill: Ôi giời, ra chợ trời mà kiếm lại, đúng đôi của mình luôn, giá rẻ, có số chưa anh cho số mấy thằng em???
Obama: Vâng, chính vậy em quyết định sẽ chọn Việt Nam để chơi lâu dài ạ.
Bill: Tại sao? Chú vẫn chưa tìm được đôi kiếng của xe Cadillac One à?
Obama:
Dạ không, so sánh cả 4 nước em thấy người Việt rất tuyệt. Khả năng lần
mò tốt, đi đường bụi thế mà vẫn đi được. Thứ hai là rất năng động, dừng
đèn đỏ còn không dừng lại vì sợ muộn.Thứ nữa là hành động rất thẳng thắn
và anh hùng: Bẻ kiếng giữa thanh thiên bạch nhật, không sợ chết như bọn
Nhật, không sến như bọn Hàn Quốc và cũng không gian dối như bọn Tầu.
Bill: Ờ, công nhận. Việt Nam là nhất!!!
Giấy chứng nhận làm… Người
.
Trên đoàn tàu, cô soát vé hết sức xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông lớn tuổi áng chừng đi làm thuê, hạch sách:
-Vé tàu!
Người
đàn ông lớn tuổi lục khắp người từ trên xuống dưới một thôi một hồi,
cuối cùng tìm thấy vé, nhưng cứ cầm trong tay không muốn chìa ra.
Cô soát vé liếc nhìn vào tay anh, cười trách móc:
- Đây là vé trẻ em.
Người đàn ông đứng tuổi đỏ bằng mặt, nhỏ nhẹ đáp:
- Vé trẻ em chẳng phải ngang giá vé người tàn tật hay sao?
Giá vé trẻ em và người tàn tật đều bằng một nửa vé, đương nhiên cô soát vé biết. Cô nhìn kỹ người đàn ông một lúc rồi hỏi:
- Anh là người tàn tật?
- Vâng, tôi là người tàn tật.
- Vậy anh cho tôi xem giấy chứng nhận tàn tật.
Người đàn ông tỏ ra căng thẳng. Anh đáp:
- Tôi… không có giấy tờ. Khi mua vé cô bán vé bảo tôi đưa giấy chứng nhận tàn tật, không biết làm thế nào, tôi đã mua vé trẻ em
Cô soát vé cười gằn:
- Không có giấy chứng nhận tàn tật, làm sao chứng minh được anh là người tàn tật?
Người đàn ông đứng tuổi im lặng, khe khẽ tháo giầy, rồi vén ống quần lên – Anh chỉ còn một nửa bàn chân.
Cô soát vé liếc nhìn, bảo:
- Tôi cần xem chừng từ, tức là
quyển sổ có in mấy chữ “Giấy chứng nhận tàn tật”, có đóng con dấu bằng
thép của Hội người tàn tật!
Người đàn ông đứng tuổi có khuôn mặt quả dưa đắng, giải thích:
- Tôi không có
hộ khẩu của địa phương, người ta không cấp sổ tàn tật cho tôi. Hơn nữa,
tôi làm việc trên công trường của tư nhân. Sau khi xảy ra sự cố ông chủ
bỏ chạy, tôi cũng không có tiền đến bệnh viện giám định…
Trưởng tàu nghe tin, đến hỏi tình hình.
Người đàn ông
đứng tuổi một lần nữa trình bày với trưởng tàu, mình là người tàn tật,
đã mua một chiếc vé có giá trị bằng vé của người tàn tật …
Trưởng tàu cũng hỏi:
- Giấy chứng nhận tàn tật của anh đâu?
Người đàn ông đứng tuổi trả lời anh không có giấy chứng nhận tàn tật, sau đó anh cho Trưởng tàu xem nửa bàn chân của mình.
Trưởng tàu ngay đến nhìn cũng không thèm nhìn, cứ nhất quyết nói:
- Chúng tôi chỉ
xem giấy chứng nhận, không xem người. Có giấy chứng nhận tàn tật chính
là người tàn tật, có giấy chứng nhận tàn tật mới được hưởng chế độ ưu
đãi vé người tàn tật. Anh mau mau mua vé bổ sung.
Người đứng tuổi
bỗng thẫn thờ. Anh lục khắp lượt các túi trên người và hành lý, chỉ có
bốn đồng, hoàn toàn không đủ mua vé bổ sung. Anh nhăn nhó và nói với
trưởng tàu như khóc:
- Sau khi bàn
chân tôi bị máy cán đứt một nửa, không bao giờ còn đi làm được nữa.
Không có tiền, ngay đến về quê cũng không về nổi. Nửa vé này cũng do bà
con đồng hương góp mỗi người một ít để mua giùm, xin ông mở lượng hải
hà, giơ cao đánh khẽ, nương bàn tay cao quý, tha cho tôi.
Trưởng tàu nói kiên quyết:
- Không được.
Thừa dịp, cô soát vé nói với Trưởng tàu:
- Bắt anh ta lên đầu tàu xúc than, coi như làm lao động nghĩa vụ.
Nghĩ một lát, trưởng tàu đồng ý:
- Cũng được.
Một đồng chí lão thành ngồi đối
diện với người đàn ông đứng tuổi tỏ ra chướng tai gai mắt, đứng phắt
lên nhìn chằm chằm vào mắt vị trưởng tàu, hỏi:
- Anh có phải đàn ông không?
Vị trưởng tàu không hiểu, hỏi lại:
- Chuyện này có liên quan gì đến tôi có là đàn ông hay không?
- Anh hãy trả lời tôi, anh có phải đàn ông hay không?
- Đương nhiên tôi là đàn ông!
- Anh dùng cái gì để chứng minh anh là đàn ông? Anh đưa giấy chứng nhận đàn ông của mình cho mọi người xem xem?
Mọi người chung quanh cười rộ lên.
Thừ người ra một lát, vị truởng tàu nói:
- Một người đàn ông to lớn như tôi đang đứng đây, lẽ nào lại là đàn ông giả?
Đồng chí lão thành lắc lắc đầu, nói:
- Tôi cũng giống anh chị, chỉ
xem chứng từ, không xem người, có giấy chứng nhận đàn ông sẽ là đàn ông,
không có giấy chứng nhận đàn ông không phải đàn ông.
Vị trưởng tàu tịt ngóp, ngay một lúc không biết ứng phó ra sao.
Cô soát vé đứng ra giải vây cho Trưởng tàu. Cô nói với đồng chí lão thành:
- Tôi không phải đàn ông, có chuyện gì ông cứ nói với tôi.
Đồng chí lão thành chỉ vào mặt chị ta, nói thẳng thừng:
- Cô hoàn toàn không phải người!
Cô soát vé bỗng nổi cơn tam bành, nói the thé:
- Ông ăn nói sạch sẽ một chút. Tôi không là người thì là gì?
Đồng chí lão thành vẫn bình tĩnh, cười ranh mãnh, ông nói:
- Cô là người ư? Cô đưa giấy chứng nhận “người” của cô ra xem nào…
Mọi hành khách chung quanh lại cười ầm lên một lần nữa.
Chỉ có một người không cười.
Chỉ được cười nông dân
Buổi sáng, anh phóng viên chịu trách nhiệm biên tập chuyên
mục tiểu phẩm và vui cười của tờ báo tỉnh X vừa đến toàn soạn thì có đã
có lệnh lên gặp tổng biên tập ngay. Nhét vội mấy tiểu phẩm vừa viết xong
vào túi, anh hớt hải lên phòng tổng biên tập.
Vừa nhìn thấy anh, ông tổng biên tập chỉ tờ báo mới trên bàn hỏi: - Cậu viết truyện cười này phải không?
Anh cầm tờ báo lên xem rồi phấn khởi nói: - Đúng ạ! Tiểu phẩm “Bệnh thành tích” này được nhiều bạn đọc hoan nghênh lắm ạ…
- Hoan nghênh gì mà hoan nghênh, nguy đến nơi rồi hiểu không… - Ông cắt lời anh: - Cậu ám chỉ ông chủ tịch tỉnh phải không?
Hát hò, vật, võ liên miên
Tiền tài trợ thoải mái tiêu…
Ngài giám đốc ném tờ báo xuống bàn nói. Ông tổng biên tập cầm lên xem ngạc nhiên:- Thưa anh! Đây là số báo xuất bản từ… năm ngoái đấy ạ!
- Nhưng cuối năm nay thanh lý đám báo biếu cũ tôi mới chợt nhìn thấy và đọc bài thơ này, thì ra là từ năm ngoái các ông đả kích ngành văn hóa tỉnh ta. Thảo nào hôm qua họp bàn về chuẩn bị lễ hội đầu năm tới nhiều người cứ nhìn tôi cười cười… Thế có chết không chứ…
Ông tổng biên tập phải xuýt xoa xin lỗi, dàn hoà mãi ngài giám đốc sở mới chịu ra về. Ngài giám đốc sở đi rồi, ông tổng biên tập quay lại hỏi anh phóng viên: - Bài thơ này cũng là do cậu sáng tác phải không?
- Vâng… vâng…
- Thế đấy, cậu cứ hay phê phán ngành này, chỉ trích ngành nọ, động chạm đến ông nọ, bà kia, phiền toái lắm… Rồi còn một loạt đơn thư đây nữa này. Đều là kiện báo ta phê phán, đả kích họ.
- Hay là từ nay báo ta bỏ hẳn mục tiểu phẩm, vui cười đi ạ!
Anh phóng viên đề nghị. Ông tổng biên tập cáu: - Bỏ là bỏ thế nào! Bỏ thì ai người ta đọc báo tỉnh nữa. Báo tỉnh quanh năm suốt tháng hết tin, bài, ảnh tường thuật về đồng chí lãnh đạo này đi thăm nói chuyện tại nhà máy X, đồng chí lãnh đạo kia đi chỉ đạo công tác khuyến nông, công tác kế hoạch hoá gia đình ở huyện B, huyện C. Mà những “chỉ đạo” ấy ở đâu cũng chung chung, giống hệt nhau, chả có gì mới, ai người ta đọc…
.
Vừa nhìn thấy anh, ông tổng biên tập chỉ tờ báo mới trên bàn hỏi: - Cậu viết truyện cười này phải không?
Anh cầm tờ báo lên xem rồi phấn khởi nói: - Đúng ạ! Tiểu phẩm “Bệnh thành tích” này được nhiều bạn đọc hoan nghênh lắm ạ…
- Hoan nghênh gì mà hoan nghênh, nguy đến nơi rồi hiểu không… - Ông cắt lời anh: - Cậu ám chỉ ông chủ tịch tỉnh phải không?
- Không… không… phải đâu ạ!
- Thế sao ông ấy vừa gọi điện đến nói tiểu phẩm này là ám chỉ ông ấy.
Ông ấy chỉ thị cho ban biên tập phải kiểm điểm tác giả, xử lý kỷ luật…
Thôi cậu về viết bản tự kiểm điểm dần đi…
- Nhưng… đây chỉ là một tác phẩm văn chương…
Anh phóng viên đang giãi bày thì có tiếng ồn ào ngoài hành lang. Cánh
cửa bật mở. Ngài giám đốc sở Văn hoá đại chúng của tỉnh xô cửa bước
vào. Nét mặt ngài hầm hầm: - Báo chí các anh là cơ quan làm văn hoá mà lại phê phán văn hoá à!
Ông tổng biên tập ngạc nhiên: - Phê phán khi nào ạ?
- Đây này, bài thơ “bút tre” trong mục vui cười:
Lễ hội văn hóa tỉnh ta
Vui thì vui đấy nhưng mà tốn tiên (tiền).
Quan dưới xơi ít, quan trên xơi nhiều,
Ngài giám đốc ném tờ báo xuống bàn nói. Ông tổng biên tập cầm lên xem ngạc nhiên:- Thưa anh! Đây là số báo xuất bản từ… năm ngoái đấy ạ!
- Nhưng cuối năm nay thanh lý đám báo biếu cũ tôi mới chợt nhìn thấy và đọc bài thơ này, thì ra là từ năm ngoái các ông đả kích ngành văn hóa tỉnh ta. Thảo nào hôm qua họp bàn về chuẩn bị lễ hội đầu năm tới nhiều người cứ nhìn tôi cười cười… Thế có chết không chứ…
Ông tổng biên tập phải xuýt xoa xin lỗi, dàn hoà mãi ngài giám đốc sở mới chịu ra về. Ngài giám đốc sở đi rồi, ông tổng biên tập quay lại hỏi anh phóng viên: - Bài thơ này cũng là do cậu sáng tác phải không?
- Vâng… vâng…
- Thế đấy, cậu cứ hay phê phán ngành này, chỉ trích ngành nọ, động chạm đến ông nọ, bà kia, phiền toái lắm… Rồi còn một loạt đơn thư đây nữa này. Đều là kiện báo ta phê phán, đả kích họ.
- Hay là từ nay báo ta bỏ hẳn mục tiểu phẩm, vui cười đi ạ!
Anh phóng viên đề nghị. Ông tổng biên tập cáu: - Bỏ là bỏ thế nào! Bỏ thì ai người ta đọc báo tỉnh nữa. Báo tỉnh quanh năm suốt tháng hết tin, bài, ảnh tường thuật về đồng chí lãnh đạo này đi thăm nói chuyện tại nhà máy X, đồng chí lãnh đạo kia đi chỉ đạo công tác khuyến nông, công tác kế hoạch hoá gia đình ở huyện B, huyện C. Mà những “chỉ đạo” ấy ở đâu cũng chung chung, giống hệt nhau, chả có gì mới, ai người ta đọc…
- Vậy thì biết làm thế nào!
- Từ bây giờ cậu chỉ được viết tiểu phẩm vui cười về những ai không
có báo, không mua báo, không được biếu báo thôi, để họ không biết mà
khiếu kiện nữa.
- Nghĩa là hạn chế, thu hẹp đề tài?
- Đúng! Không được viết tiểu phẩm cười về lãnh đạo các cấp, về các cơ
quan công an, hải quan, toà án, y tế, giáo dục, thuế vụ, các nhà máy,
doanh nghiệp, dân buôn bán, người đạp xích lô, thợ cắt tóc, vá xe…
- Thế thì không còn cái gì để viết nữa ạ?
- Không là thế nào, cậu thử suy nghĩ xem sao!
Anh phóng viên nghĩ một lúc rồi lắc
đầu. Ông tổng biên tập cũng suy nghĩ hồi lâu. Chợt ông reo lên:- Đúng
rồi! Cậu chỉ được viết tiểu phẩm về nông dân, chỉ được cười
nông dân thôi. Nông dân thì làm quái gì có tiền mà mua báo. Cười nông
dân là an toàn nhất…Đạt và vượt chỉ tiêu
Theo chỉ đạo của trên, quận triệu tập một cuộc họp
khẩn để các ngành báo cáo thành tích đặng tổng hợp thành bài tham luận
tổng kết phong trào nhân dịp hội nghị toàn thành. Yêu cầu của lãnh đạo
quận là phải chỉ ra những việc làm cụ thể gắn với những sự kiện của quận
từ đầu năm đến nay.
Đại diện phòng công nghiệp – tiểu thủ công nghiệp: Nhân
dịp đại hội hội Người cao tuổi của quận, hợp tác xã tiểu thủ công
nghiệp Vĩnh Hằng đã lập thành tích đóng vượt mức 24 cái hòm (quan tài),
tăng 43% so với cùng kỳ năm ngoái.
Đại diện trung tâm y tế: Tiến tới ngày Dân số thế
giới, trung tâm đã hút điều hoà kinh nguyệt cho 53 ca, vượt chỉ tiêu đề
ra 13 ca. Hoàn thành kế hoạch trước thời hạn hai tháng.
Đại diện toà án: Tiến tới ngày Gia đình Việt Nam, toà án nhân dân quận đã xử 41 vụ ly hôn, đạt 120% kế hoạch năm.
Đại diện cơ quan quản lý thị trường: Thực hiện chủ
trương Người Việt dùng hàng Việt, chỉ trong tháng khuyến mãi bán hàng
tiêu dùng Việt Nam, lực lượng quản lý thị trường đã kiểm tra, thu giữ
10.054 sản phẩm, nhãn hàng kém chất lượng đang lưu hành trên thị trường;
lập biên bản 44 cơ sở sản xuất hàng nhái, hàng giả… Xử phạt và thu nộp
vào ngân sách 36 triệu đồng. Chỉ trong một tháng đã hoàn thành vượt mức
300% kế hoạch năm.
Sau khi nghe báo cáo của các ngành, đại diện lãnh đạo quận hỏi:
– Nhân dịp tiến tới hội nghị toàn thành phố, kế hoạch của các ngành thế nào?
Đại diện các ngành cho hay, để lập thành tích nhân dịp
này, dù chỉ còn 15 ngày nữa nhưng các ngành phấn đấu thực hiện đạt bằng
chỉ tiêu từ đầu năm đến nay.
Tất cả vỗ tay nhiệt liệt.
Cho xem chỗ mổ ruột thừa
Trên xe lửa, một cô gái trẻ mặc váy ngắn ngồi đối điện với một ông trung niên. > Chiêu tán gái/ Tình yêu bí mật
Cô thấy ông này cứ liếc xuống đùi mình hoài bèn hỏi:
- Ông có muốn tôi nhích váy lên một chút không?
- Nếu cô vén váy lên 1 centimét thì tôi cho cô 20 đô la.
Cô gái vén váy lên 1 centimét và nhận 20 đô la.
- Nếu cô thêm lên 1 centimét nữa tôi cho cô 50 đô la.
Cô gái vén váy lên 1 centimét và nhận 50 đô la.
- Nếu cô nhích thêm 1 centimét nữa thì cô được 100 đô la.
Cô gái vén váy lên 1 centimét và nhận 100 đô la.
Nếu bây giờ tôi chỉ cho ông xem chỗ tôi mổ ruột thừa thì tôi được bao nhiêu?
- Tôi được xem trong bao lâu?
- Bao lâu cũng được, muốn rờ mó tôi cũng không cản.
Ông ta hí hửng đáp:
- Vậy thì cô nhận được 500 đô la.
- Ông hãy đưa tiền cho tôi trước đã.
Ông ta móc tiền ra đưa và nôn nao chờ đợi. Mãi không thấy cô gái hành động, sốt ruột ông ta giục:
- Sao lâu thế?
- Chờ một chút đi mà.
Vừa lúc đó xe chạy ngang qua một bệnh viện, cô ta chỉ tay ra của sổ và nói:
- Đó... đó... đó là nơi tôi mổ ruột thừa đó, ông nhìn đi. Có giấy xuất viện đây
Đặt tên cho con
Cô gái nọ nổi tiếng là xinh đẹp, làm bao nhiêu chàng trai si mê ngơ ngẩn.
Một hôm, có buổi dạ hội, cô gái xin phép mẹ đi dự. Trước khi đi mẹ dặn con gái:
- Con đã lớn rồi, nên học cách phòng ngừa những tên Sở Khanh đi.
- Làm thế nào để có thể phòng ngừa chuyện đó hả mẹ?
- Khi có đứa nào muốn đi xa hơn giới hạn cho phép với con, con hãy hỏi nó: "Chúng ta sẽ đặt tên con là gì?". Đàn ông thường sợ chuyện đó lắm.
Thế là cô gái nọ hăm hở đến dạ hội, nàng
hôm đó đẹp như một ngôi sao trên trời, sáng bừng lên với bộ váy dài
thướt tha màu thiên thanh. Các chàng trai đều thi nhau đến mời nàng
nhảy. Chàng trai thứ nhất tiếp cận nàng công chúa của vũ hội là một công
tử cực kỳ đẹp trai, sau khi đi gần hết điệu Valse, chàng trai kín đáo
hôn nhẹ vào bờ vai nõn nà của cô gái. Cảm nhận thấy khác lạ, cô gái liền
hỏi:
- Chúng ta sau này sẽ đặt tên con là gì?
Nghe đến đây, anh chàng bỗng tái mặt,
đưa cô gái về chỗ ngồi và lủi ra xa. Kẻ thứ hai là một chủ doanh nghiệp
nổi tiếng giàu có, bước nhảy của anh ta cực kỳ thành thục, vòng tay rắn
chắc khỏe mạnh. Cô gái thấy tâm hồn xao xuyến. Bỗng nhiên cô cảm thấy
bàn tay đáng nhẽ đáng để hờ ở hông nàng đang di chuyển xuống mông. Cô
lại thì thầm vào tai anh chàng lắm tiền nhiều của:
- Chúng ta sau này sẽ đặt tên con là gì?
Bước nhảy trầm ổn của chàng thương gia
dần dần rối loạn, mắt anh chàng bỗng mờ đi. Kết thúc điệu nhảy, anh
chàng lủi nhanh vào đám đông, quên cả chào tạm biệt bạn nhảy.
Tin tưởng vào lời nói của mẹ lắm rồi, cô
gái tự động đi tìm nạn nhân mới. Lần này là một anh chàng trông rất
ngố, rõ là ở nông thôn mới ra nhập cuộc sống nơi thị thành. Chàng ngố
nhảy không đẹp, thỉnh thoảng lại giẫm vào chân cô gái. Sau một hồi vất
vả, chàng ngố thấy quá ngượng ngùng vì sự vụng về kém cỏi của mình mới
ngỏ lời mời nàng ra ngoài đi dạo. Đến một chiếc ôtô, hắn đưa nàng vào
trong. Cảm thấy đến đây là đủ, cô gái liền hỏi:
- Chúng ta sau này sẽ đặt tên con là gì?
Chàng ngố im lặng, đáp lại câu hỏi của nàng bằng một nụ hôn nồng cháy. Sau khi dứt nụ hôn, cô gái hổn hển:
- Chúng ta sau này sẽ đặt tên con là gì?
Hắn vẫn không trả lời nàng mà tiếp tục hành động. Cô gái cố gắng gồng người hỏi lại lần cuối cùng:
-Ch....úng ta sau nà...y sẽ đặt t...ên c.c..c...on l...à..à g...g....ì....ì?
Chàng ngố lúc này mới nhẹ nhành rút trong túi quần ra một bao cao su và nói với nàng:
- Nếu nó thoát được ra khỏi cái này chúng mình sẽ đặt tên nó là David Copperfield
.
so sánh vợ & tivi
Vợ là tivi. Người yêu là di động.
Ở nhà coi tivi. Ra ngoài đem theo di động.
Không tiền bán tivi. Có tiền đổi di động.
Lâu lâu xem tivi, nhưng hầu hết thời gian thì chơi với di động.
Tivi free for life. Nhưng di động thì không trả tiền là dịch vụ bị .... cắt
Buôn lậu
Có
1 cô gái chạy xe đạp qua biên giới với 2 bao cát trên lưng, chạy đến
chỗ mấy anh biên phòng giữ lại kiểm tra, cô nói chỉ là cát, 2 anh đồn
biên phòng không tin bắt bỏ bao xuống kiểm tra.
Sau
này 1 trong 2 anh biên phòng đã nghỉ việc, gặp cô và hỏi : "tao được
đào tạo chuyên nghiệp mà vẫn không biết mày buôn lậu cái quái gì nữa",
cô gái trả lời : "dạ, em buôn lậu xe đạp"
Ăn chơi sợ gì mưa rơi!
.
Căn cứ đề xuất: Ban lãnh đạo Hội
Nhà văn Việt Nam đã từng ra quyết định công nhận là Hội viên Hội Nhà
văn cho các nhà văn đã tạ thế như Lan Khai, Vũ Bằng, Trương Tửu… (????)
dù Lan Khai tạ thế từ 1945, trước khi lập Hội 17 năm. Còn Vũ Bằng,
Trương Tửu lúc sinh thời, nghe đâu không có ý định vào Hội. Không
muốn vào mà được a? Vào ! Vì vậy, theo thông lệ này, tất cả những tác
giả có tác phẩm thơ văn dù tạ thế trước khi Hội Nhà văn Việt Nam thành
lập đều được tìm lại để kết nạp hết, không cần họ làm đơn ( Lý do không
cần làm đơn: đã tạ thế)
Theo lịch trình tới, Hội Nhà văn
Việt Nam sẽ kết nạp một số tác giả có triển vọng sau đây vào Hội Nhà văn
Việt Nam: Nguyễn Du, Đoàn Thị Điểm, Nguyễn Công Trứ và có thể chiếu cố
kết nạp thêm tác giả Trần Nhân Tông.
Lý do kết nạp: Có nhiều tác phẩm đọc sướng chết được của nhiều thế hệ Việt
Người đề xuất kết nạp: Cu Vinh
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)